Chương 78: Tình cảnh khó xử
Chương 78: Tình cảnh khó xửChương 78: Tình cảnh khó xử
"Điện hạ? Điện hạ?"
Ngày hôm sau, Triệu Hoằng Nhuận mơ mơ màng màng bị Trầm Úc đánh thức, lúc này hắn mới phát hiện mình ngủ quên ngoài hành lang.
Trên người có đắp chăn chắc là do tông vệ đắp lên.
"Mấy giờ?"
Triệu Hoằng Nhuận ngồi dậy vươn vai, bởi vì hôm qua hẳn suy nghĩ đối sách đến đêm khuya mà mơ màng ngủ thiếp đi.
"Đã gần trưa
"A." Triệu Hoằng Nhuận vặn eo bẻ cổ ngáp một cái: "cơm trưa chuẩn bị xong chưa?”
"Đã báo với thiện cục. Mặt khác..." "Ừm?"
Dưới ánh mắt khó hiểu của Triệu Hoằng Nhuận, Trầm Úc khom lưng, thấp giọng nói: "điện hạ, Cao Quát vừa nhận được tin, Sở sứ đã xảy ra chuyện."
"," Triệu Hoằng Nhuận giật mình: "cái gì? Sở sứ? Xảy ra chuyện gì."
"Bị phục kích." Trầm Úc thấp giọng nói: "gân Ung Khâu."
Triệu Hoằng Nhuận nghe xong hít một hơi thật sâu, tối hôm qua hắn còn nghĩ cách đuổi Sở sứ, lần này thì hay rồi, vấn đề đã được giải quyết .
"Tin tức lúc nào? Ai phát hiện?"
"Sáng nay truyền vào trong triều, là đội ngũ đi tiếp đón phát hiện" Trâm Úc trả lời.
Theo nghi thức ngoại giao, sứ giả không thể trực tiếp tiến vào Đại Lương, để tỏ lòng tôn trọng với Ngụy Vương, bọn hắn sẽ dừng chân ở bên ngoài Đại Lương mấy ngày, đồng thời phái người đưa quốc thư, chỉ khi được Ngụy Vương cho phép, cử một đội đi nghênh đón sứ thần, thì sứ giả mới có thể tiến vào Đại Lương.
Không ngờ, khi Ngụy Vương phái Lễ Bộ Thượng Thư Xã Hựu cùng Vệ tướng quân Lữ Tĩnh đến Ung Khâu nghênh đón Sở sứ, lại phát hiện Sở sứ đã bị phục kích.
Gần hai trăm người, không một ai may mắn sống sót!
Trong lúc sợ hãi, Lễ Bộ Thượng Thư Xã Hựu cùng Vệ tướng quân Lữ Tĩnh thương lượng với nhau, một người phong tỏa Ung Khâu, một người nhanh chóng trở về triều đình bẩm báo Ngụy Vương.
Sở sứ bị tập kích, không một ai còn sống. Tin tức này vừa truyền đến, lập tức gây ra sóng to gió lớn, theo Cao Quát tìm hiểu được, ngay buổi sáng Ngụy Vương đã khẩn cấp triệu tập đại thần, tập trung tại Thủy Cùng điện cùng suy nghĩ đối sách.
"Bây giờ vân còn trong Thủy Cùng điện?"
Triệu Hoằng Nhuận tò mò hỏi.
Trầm Úc gật đầu: "chắc vẫn còn."
Thấy vậy, Triệu Hoằng Nhuận không nói hai lời mặc kệ bữa trưa, để Mục Thanh chăm sóc Ngọc Lung công chúa, bản thân dẫn theo những tông vệ khác chạy thẳng tới Thủy Cùng điện.
"Các ngươi chờ ở đây, ta đi vào xem một chút."
Ra lệnh cho các tông vệ chờ bên ngoài, Triệu Hoằng Nhuận một mình bước vào Thủy Cùng điện. Quả nhiên, trong Thủy Cùng điện, các quan viên đang thảo luận âm ỹ, ngoại trừ ba vị Trung Thư đại thần, Triệu Hoằng Nhuận còn nhìn thấy hơn mười vị đại thần trong triều.
Triệu Hoằng Nhuận cũng không nói lời nào, chỉ đứng yên nghe triều thần thảo luận.
Mà Ngụy Vương cũng đã chú ý tới con trai, ngồi trên long ỷ nhìn Triệu Hoằng Nhuận nhưng cũng không làm gì.
Đồng Hiến ngầm hiểu, chuyển một chiếc cho Triệu Hoằng Nhuận, để hắn ngồi nghe.
Gật đầu với Đồng Hiến như một lời cảm ơn, Triệu Hoằng Nhuận liên chuyển sự chú ý về các đại thần, muốn nghe ý kiến của bọn hẳn.
Lúc này, đám đại thần vẫn đang tranh luận Ÿ ai là hung thủ... Một số đại thần cho rằng chuyện này có thể là do phản loạn ở Ngụy quốc gây ra, ý đồ làm Ngụy quốc rơi vào hỗn loạn mà một số đại thân khác lại cho rằng, tập kích Sở sứ, chưa chắc đã là người Ngụy, cũng có khả năng là người Sở, hơn nữa nói ra một cái tên.
Dương Thành Quân Hùng Thác,
Triệu Hoằng Nhuận phát hiện, sau khi cái tên này được nói ra, tất cả đại thần đều im lặng, điều này làm hắn khó hiểu, vì sao Sở sứ bị tập kích, mà người Sở lại bị hiềm nghi?
"Đồng công công, Hùng Thác là ai? Vì sao các vị đại thân lại nghi ngờ hắn?"
Triệu Hoằng Nhuận thấp giọng hỏi.
Đồng Hiến không hổ là thái giám bên cạnh Ngụy Vương, hắn biết rất nhiều, thấy Triệu Hoằng Nhuận hỏi chuyện này, liên giải thích. Thì ra do hệ thống chính quyền của hai nước khác nhau, vì lãnh thổ quá mức rộng lớn, nên Sở vương đời trước đã phân đất phong hầu cho rất nhiều con cháu hoàng tộc, đồng thời cho phép bọn hắn thành lập quân đội, theo cách nói của Ngụy quốc chính là'phiên vương" nhưng Sở quốc đối với mấy người này không gọi là "vương", mà gọi là "quân".
Quý tộc lớn nhất Sở quốc chính là Hùng thị, họ Mễ.
Mà Dương Thành Quân Hùng Thác, chính là huyết mạch của hoàng tộc, đất phong năm tại phía nam Dĩnh Thủy quận, là quý tộc đã chiến đấu với Ngụy quốc nhưng năm gần đây.
Theo những gì Đồng Hiến tiết lộ, Dương Thành Quân Hùng Thác cùng Ngụy quốc có thù, nói chính xác là cùng Ngụy Vương có thù. Mười năm trước, Ngụy Vương cùng Hùng Thác liên hợp đánh Tống, ngay từ đầu đã hẹn chia đều nước Tống, nhưng sau đó, khi Ngụy Vương diệt Tống, đã chơi xấu, chặn đứng lương thảo, kết quả, đã khiến Hùng Thác làm tiên phong không công cho Ngụy trong nửa năm, chiếm được phân nửa nước Tống, cuối cùng lại vì không đủ lương thảo, đành phải lui quân, thế là Ngụy Vương vui vẻ thu toàn bộ Tống quốc vào bản đồ Ngụy quốc, đồng thời đổi tên là quận Tống.
Sau đó Hùng Thác viết thư muốn Ngụy Vương nhường lại một nửa Tống quốc, nhưng ai cũng biết, đã ăn rồi sao có khả năng nhổ ra? Huống chỉ đó còn là Sở quốc, thế là Ngụy Vương lấy đủ lý do, kiên quyết không giao ra nửa Tống quốc, à không, quận Tống.
Cuối cùng bị Hùng Thác căm hận, những năm gần đây liên tiếp tấn công Ngụy quốc, nếu không phải Ngụy quốc có vùng đất Phần Hình Tắc, e rằng khó mà ngăn cản được Hùng Thác.
Cũng chính vì điều này, mà Hùng Thác đã bị coi thành kẻ tình nghỉ, dù sao Sở sứ đã đi qua lãnh địa của Hùng Thác, rồi mới vào Ngụy quốc, vậy nên Hùng Thác hoàn toàn có cơ hội gài người của mình vào trong đội ngũ Sở sứ.
Về phần tại sao hắn muốn làm như vậy, đơn giản chỉ vì mối thù với Ngụy Vương, mà chỉ một mình Dương Thành Quân hắn là không đủ, muốn tấn công Ngụy quốc, Hùng Thác chỉ có cách liên hợp với huynh đệ chú bác cùng gia tộc, thậm chí là Sở Vương.
Mà một khi Sở sứ chết tại đất Ngụy, đây sẽ là một cái cớ tốt để tấn công Ngụy quốc.
"Quyết tâm tiêu diệt Ngụy quốc của Hùng Thác chưa bao giờ tắt, chuyện này nếu do hắn làm, chỉ sợ Đại Ngụy ta sẽ phải đối mặt với chiến tranh." Binh Bộ Thượng Thư Lý Dục thở dài, lập tức chắp tay nói với Ngụy Vương: "bệ hạ, thân nghĩ bệ hạ nên viết thư giải thích mọi chuyện với Sở Vương..."
"Giải thích như thế nào?" Hình Bộ Thượng Thư Chu Yên cười khổ: "không có bằng chứng, làm sao Sở Vương tin là do Hùng Thác làm?"
"Lời ấy sai rồi!" Binh Bộ Thượng Thư Lý Dục phản bác: "giết Sở sứ, đây là muốn Ngụy Sở chiến tranh... Ngụy quốc ta không có lý do làm vậy, tin rằng Sở Vương cũng biết điều này. Bởi vậy, thần cho là bệ hạ cần phải lập tức viết quốc thư gửi cho Sở Vương, nếu trì hoãn quá lâu, để Sở Vương phát hiện, đến lúc đó Sở Vương sẽ hiểu lầm."
"Thần cho là, chuyện này chưa thể khẳng định là Dương Thành Quân Hùng Thác làm. Thần khẩn cầu bệ hạ để thần tra rõ chuyện này..." Hình Bộ Thượng Thư Chu Yên cướp lời: "nếu sau đó tra ra là do người Ngụy làm, mà Ngụy quốc ta lại đổ cho Hùng Thác, đến lúc đó, Đại Ngụy ta làm sao giải thích?"
Triệu Hoằng Nhuận ở một bên nghe mấy vị đại thân ầm ÿ, nghe thật lâu cuối cùng cũng hiểu được một chút.
Hóa ra những đại thần này đang tranh luận, là có nên lập tức đem chuyện này nói cho Sở Vương hay không, lại lấy lí do gì để giải thích chuyện này.
Bởi vì dù nói thế nào, Sở sứ bị người chặn giết trên đất Ngụy, có thể làm được điều này, chỉ có thể là thành viên trong đội ngũ sứ giả, bằng không, vậy chỉ có một thế lực vô danh nào đó muốn Ngụy quốc hỗn loạn. So với suy đoán do Hùng Thác làm, thì suy đoán thứ hai càng kinh người hơn, cũng chính bởi vì điều này, mà Hình Bộ Thượng Thư Chu Yên muốn tra rõ.
Nhưng khó khăn ở chỗ, điều tra chuyện này cân một khoảng thời gian, vạn nhất vì điêu tra mà Ngụy quốc che giấu tin tức, mà Sở quốc lại biết được một ít tin tức, vậy thì phiền toái. Đúng như Binh Bộ Thượng Thư Lý Dục đã nói, đến lúc đó, dù cho Sở Vương biết chắc Ngụy quốc không dám làm chuyện này, cũng sẽ bởi vì Ngụy quốc giấu diếm mà sinh lòng nghỉ ngờ.
Kết quả cuối cùng, Ngụy Vương nghe Hình Bộ Thượng Thư Chu Yên đề nghị: tạm thời phong tỏa tin tức, để Hình bộ tra rõ chuyện này.
Không còn cách nào, dù sao Sở sứ là bị chặn giết ở đất Ngụy, đối với chuyện này Ngụy quốc khó có thể trốn tránh trách nhiệm.
Nếu như có thể kịp thời tìm được chứng cứ, chứng minh Dương Thành Quân Hùng Thác có ý đổ tội, lớn như vậy Ngụy quốc có thể thoát ra khỏi chuyện này, đến lúc đó báo với Sở Vương, tự nhiên Sở Vương sẽ trừng phạt Hùng Thác.
Lùi một bước, nếu như thật sự là do thế lực không rõ trong nước Ngụy làm, thì việc cấp bách, chính là bắt được đám người này, sử dụng chúng để dập tắt cơn giận của Sở Vương. Đến lúc đó Ngụy quốc tuy có trách nhiệm, nhưng sẽ không đến mức để hai nước lâm vào chiến tranh.
Nhưng tình hình thực tế lại rất tồi tệ, Hình Bộ Thượng Thư Chu Yên điều động binh lính điều tra khu vực mấy chục dặm cùng đường đi của Sở sứ ròng rã nửa tháng, lại không thể phát hiện do ai làm. Giờ thì phiền phức, sứ giả các nước cách mấy ngày sẽ viết thư cho quốc gia báo cáo tiến độ, nhưng nửa tháng nay không có tin tức gì, Sở Vương sao không có nghi ngờ?
Cuối cùng, tin tức Sở sứ gặp nạn vân truyền ra, một số gián điệp nước Sở ở Ngụy quốc đem tin tức này truyền về Sở quốc.
Mặc dù không biết Sở quốc phản ứng thế nào, nhưng rất rõ ràng, trọng thần Sở quốc cho rằng đây là một cơ hội tốt tiến đánh Ngụy quốc.
Dưới sự khích bác của Hùng Thác, cuối tháng 9, Sở quốc triệu tập quân đội, đồng thời phái người gửi chiến thư cho Ngụy quốc.
Sở, chính thức tuyên chiến với Ngụy!