Chương 83: Tôn nghiêm quốc gia Ï Giọng tiểu tử kia có to như vậy? Có thể truyền xa như vậy?
Chương 83: Tôn nghiêm quốc gia Ï Giọng tiểu tử kia có to như vậy? Có thể truyền xa như vậy?Chương 83: Tôn nghiêm quốc gia Ï Giọng tiểu tử kia có to như vậy? Có thể truyền xa như vậy?
Ngụy Vương cùng các quan viên công tử đi theo đã được Bách Lý Bạt dẫn đến thao trường.
Bởi vì hơn hai vạn tướng sĩ đều tập trung vào Triệu Hoằng Nhuận, nên ai cũng không để ý đến đám người Ngụy Vương.
"Chắc là Bát điện hạ lại làm ra món đồ gì mới."
Đồng Hiến nhìn ra Ngụy Vương đang có thắc mắc, liền đứng ra giải thích.
Ngụy Vương nhớ đến con diều, cười măng: "suốt ngày nghĩ ra mấy thứ đồ chơi kỳ lạ... Chẳng trách đám thợ thủ công của Công Bộ có quan hệ không tồi với hắn."
Ï Lại nói, tiểu tử kia có thể thuyết phục hơn hai vạn tướng sĩ ở đây sao? Nhìn ánh mắt của những người này, giống như muốn ăn tươi nuốt sống hắn... J
Ngụy Vương nhìn sang quan viên Binh Bộ, trầm ngâm.
Lúc này, Triệu Hoằng Nhuận vẫn đang tiếp tục diễn thuyết.
"Hắn chính là Triệu Hoằng Nhuận?"
"Chính là kẻ vì bảo vệ vương tỷ, mà bỏ quan tính mạng binh sĩ?"
"Nhưng tiểu tử này cũng có can đảm...”
"Đúng vậy, giọng cũng lớn..."
Trong thao trường các binh sĩ thấp giọng trò chuyện. Tổng cộng hơn hai vạn người, dù chỉ âm thầm trò chuyện, nhưng cũng đủ gây ồn ào.
Tuy vậy, năm tướng lĩnh dưới quyền Bách Lý Bạt cũng không đứng ra ngăn cản, bởi vì bọn hắn nhận được lệnh: chỉ cần các binh sĩ không bạo động, thì không cần cản.
Bởi vậy, bọn hắn không thèm quan tâm.
Mà trên đài cao, Triệu Hoằng Nhuận cũng nghe được binh sĩ đang thì thâm, gật đầu khẳng định: "đúng đúng đúng, chính là người trong tin đồn, Triệu Hoằng Nhuận!"
Ï Tiểu tử này còn dám nói... j
Năm vị tướng quân nhìn nhau, quay đầu nhìn Triệu Hoằng Nhuận.
Đúng như bọn hắn đã nghĩ, lời vừa thốt ra, toàn bộ thao trường đều yên lặng, hơn hai vạn tướng sĩ đều nhìn chằm chằm Triệu Hoằng Nhuận.
Bọn hắn cũng thấy bất ngờ vì sự thẳng thắn của Triệu Hoằng Nhuận.
Toàn bộ thao trường yên tĩnh đến đáng sợ, Ngụy Vương cũng phải đổ mồ hôi thay hẳn.
Không ngờ Triệu Hoằng Nhuận nở nụ cười: "các ngươi rất kinh ngạc? Rõ ràng là chuyện quốc gia đại sự, dựa vào cái gì ta có thể bác bỏ cầu hòa?... Bởi vì, †a tặng cho những đại thần chủ trương cầu hòa một lễ vật..."
Ï Lễ vật? Là lễ vật gì? 4
Bầu không khí trở nên dịu dàng, các tướng sĩ tò mò nhìn Triệu Hoằng Nhuận.
"Vương huynh hối lộ đại thần trong triều?"
Triệu Hoằng Tuyên sững người khi nghe được câu này.
Sau khi nghe được câu này, vẻ mặt các quan viên hoàn toàn khác nhau. Binh Bộ quan viên thì đỏ mặt, còn Lễ Bộ, Hộ Bộ quan viên thì hả hê.
không phải trẫm đã nói đừng nhắc lại sao!
Ngụy Vương trở nên không vui, dù sao hắn cũng đã nhận lễ vật. Nếu chuyện này ghi vào sách sử, sẽ khiến hắn trở thành trò cười.
Nhưng Triệu Hoằng Nhuận cũng không nói chỉ tiết về cái gọi là "lễ vật", mà hắn làm một việc khiến mọi người kinh hoàng.
Triệu Hoằng Nhuận đưa tay chỉ vào một nơi, nói: "đúng, hôm này, ta cũng mang đến một món lễ vật..."
Ï Lễ vật? Hai vạn tướng sĩ nhìn theo hướng Triệu Hoằng Nhuận chỉ.
Không nhìn thì thôi vừa nhìn đã khiến tất cả hoảng sợ.
Bởi vì bọn hẳn phát hiện, quân kỳ Tuấn Thủy doanh đã biến mất, thay vào đó, lại là một bộ quân áo nữ nhân, đang tung bay trong gió.
F....
Ngụy Vương trợn mắt há mồm, sống lưng ớn lạnh, quay đầu nhìn Bách Lý Bạt, trên mặt lộ vẻ kinh hãi.
Chỉ thấy, Bách Lý Bạt cười khổ.
Ï Tiểu tử kia muốn gây bạo động? .¡
Ngụy Vương âm thầm suy đoán.
Quả nhiên, sau khi phát hiện quân kỳ bị người đổi thành một bộ quần áo phụ nữ, một nửa số tướng sĩ đứng phắt dậy, sắc mặt từng người đỏ bừng, hung ác nhìn Triệu Hoằng Nhuận, thậm chí có người đã mở miệng mắng to.
Lần này, năm vị tướng quân không còn khoanh tay đứng nhìn, bởi vì nếu bọn hẳn không đứng ra, có khả năng binh sĩ sẽ xông lên đài, xé xác vị công tử to gan lớn mật đang đứng trên đó.
"Các ngươi muốn làm gì?!... Ngồi xuống!"
Hai vị tướng quân hét lớn một tiếng, cuối cùng cũng ngăn đám binh lính kia dừng lại.
Ï Đổi khi nào? J Ï Cái này.. Thật sự quá táo bạo... J
Năm vị tướng quân nhìn nhau.
Bởi vì chuyện này chưa bao giờ xảy ra, nên bọn hắn không chú ý tới quân kỳ đã bị thay thế.
Bị năm vị tướng quân cản lại, các binh sĩ bất đắc dĩ ngồi xuống.
Nhưng trong đó vẫn có ít người, đứng nhìn chằm chằm Triệu Hoằng Nhuận.
Như một binh sĩ đứng hàng thứ hai, mặc cho tướng quân mắng mỏ, cũng đứng yên, lạnh lùng nhìn Triệu Hoằng Nhuận.
".. Đoạn Ương, ngồi xuống!"
"Đệ nhất doanh Quân Hâu Đoạn Ương, ngồi xuống cho tai... Có nghe hay không!"
Quân Hầu là người chỉ huy năm trăm binh lính, cũng coi như có chút tiếng tăm, bởi vậy năm vị tướng quân mới nhận ra, mở miệng quát lớn.
Nhưng Đoạn Ương vẫn đứng tại chỗ, †ỏ rõ bất mãn với Triệu Hoằng Nhuận.
Thấy vậy, Triệu Hoằng Nhuận ngăn năm vị tướng quân lại, nói: "mấy vị tướng quân, để ta đi nói chuyện với hắn."
Năm tướng quân nhìn nhau, từ bỏ ý định đánh cho tên kia một trận.
"Đoạn Quân Hầu đúng không?... Dường như ngươi rất bất mãn? Nói ra nghe xem."
I Dường như? ¡
Đoạn Ương giận dữ, phân nộ nói: "Bát công tử vì sao sỉ nhục quân kỳ của bọn ta?!"
Câu nói này, nói ra tất cả tiếng lòng của tướng sĩ có mặt.
"Sỉ nhục? Vì sao lại nói vậy?" Triệu Hoằng Nhuận nói: "theo ta được biết, các ngươi nghe nói ta không đồng ý cầu hòa, từng người tức giân, trừng mắt nhìn ta... Các ngươi hận cái gì? Hận ta bác bỏ đề nghị cầu hòa, khiến cho ngươi phải bước ra chiến trường?... Nếu đã như vậy, bản điện hạ đưa món lễ vật này, đó là sỉ nhục sao?"
"Cái này.." Đoạn Ương cứng đờ, không nói được gì.
Ï Kẻ ngốc... j
Triệu Hoằng Nhuận cau mày, hắn vốn muốn Đoạn Ương phản bác lại.
Đúng lúc này, một giọng nói vang lên.
"Bát điện hạ nói thật hay, nhưng Bát điện hạ chỉ muốn bảo vệ Ngọc Lung công chúa đúng không?"
Triệu Hoằng Nhuận cười khổ, hắn đương nhiên biết được đó là giọng của Trương Ngao, may là hắn đã có bố trí, bằng không loại cơ bắp như Đoạn Ương làm sao biết ăn nói. Thấy binh sĩ nhìn sang Trương Ngao, Triệu Hoằng Nhuận lập tức ho khan thu hút sự chú ý của bọn hắn: "nói hay lắm!... Vị đại ca này nói không sai, ta muốn bảo vệ Ngọc Lung công chúa, bởi vì đó là tỷ tỷ của ta, ta không muốn nàng gả cho một đám cướp!... Tại sao nói quân Sở là đám cướp? Không sai, đó là một đám cướp! Xâm lược lãnh thổ nước †a, giết con dân ta... Ví dụ như, có một đám cướp xông vào nhà ngươi, đánh huynh đệ ngươi, cướp đi tài sản, chẳng lẽ ngươi còn muốn gả tỷ muội cho đám cướp đó, cầu xin bọn hắn rời đi?... Đổi lại là các ngươi, ai nuốt được cục tức này?! Dù sao Triệu Hoằng Nhuận ta nuốt không trôi!"
....J
Các binh sĩ im lặng, ánh mắt bọn hẳn nhìn Triệu Hoằng Nhuận tốt hơn rất nhiều. Chương 84: Tôn nghiêm quốc gia (2)
"Về tư, Ngọc Lung công chúa là người nhà của ta, ta phải bảo vệ nàng... Quân Hầu Đoạn Ương, ngươi chịu để tỷ muội của mình gả cho một đám cướp sao?!"
Đoạn Ương đột nhiên bị Triệu Hoằng Nhuận gọi tên, sợ hết hồn, vô thức hô: "Nhất đỉnh... Không chịu!"
Triệu Hoằng Nhuận mỉm cười;đã như vậy, ngươi còn đứng đó làm gì, chặn †ầm nhìn của các huynh đệ đẳng sau."
"Ừm..." Đoạn Ương lúng túng gãi đầu, xấu hổ ngồi xuống, làm các binh sĩ xung quanh cười vang.
Thấy vậy, Triệu Hoằng Nhuận nói: "các ngươi đừng cười Đoạn Quân Hầu, trong mắt của ta, Đoạn Quân Hầu là người can đảm... Ta là công tử, từ nhỏ đến lớn cũng không ít người muốn đánh †a một trận, vừa rồi ta cũng sợ hắn sẽ xông lên... Lại nói ngươi sẽ không thật sự muốn xông lên chứ, Đoạn Quân Hầu?”
Trong tiếng cười vui vẻ, Đoạn Ương lúng túng, ngu ngơ sờ lên đầu.
Không thể tin nổi... ¡
Nhìn cảnh tượng này, năm vị tướng quân vô cùng kinh ngạc.
Mới vừa rồi những binh tướng này còn muốn ăn tươi nuốt sống Bát công tử, mà bây giờ lại vui vẻ như vậy?
Dưới sự kinh ngạc của bọn hắn, Triệu Hoằng Nhuận ra hiệu cho mọi người im lặng.
Lúc này, Triệu Hoằng Nhuận nghiêm mặt nói: "bất kể là ai, cũng sợ chết, bởi vì tính mạng thì chỉ có một, quý giá biết bao... Nếu là bỏ qua chuyện Ngọc Lung là tỷ tỷ ta, ta cũng sẽ ủng hộ hòa thân, vì sao? Hi sinh một nữ nhân, liền có thể đổi lấy Sở quốc ngưng chiến... Gả xong công chúa, còn có con gái của các đại thần quan viên, còn có mỹ nhân trong dân gian, chỉ cần phong cho nàng một danh hiệu công chúa, gả nàng đi, là quốc gia có thể an bình, cớ sao không làm?"
"Nhưng trên thực tế, cũng không phải cứ gả một nữ nhân đi, là Ngụy quốc sẽ bình an..."
"Sở quốc độc bá phương nam, tiếp giáp cùng Nguy, Tề, Lỗ, ba nước đều là chướng ngại để Sở quốc thống nhất thiên hạ, nhưng vì sao Sở Vương phớt lờ Tề, Lỗ, chỉ tấn công Ngụy quốc, là bởi vì cái gì?... Rất đơn giản, bởi vì Ngụy quốc yếu hơn Tề Lỗ, so với Sở quốc lại còn yếu hơn, bởi vì yếu, cho nên bị đánh... Chuyện Sở sứ bị tập kích chỉ là một cái cớ, yếu chính là nguyên nhân Ngụy quốc bị Sở tấn công. Ở thời loạn thế, yếu chính là tội!"
"Nếu như Ngụy quốc mạnh hơn Sở quốc, thì Sở quốc sao dám tấn công?!"
"Có lẽ mọi binh sĩ đều có chút bất an, ta cũng bất an, dù sao nhiều năm liên, Ngụy quốc từ trước đến giờ đều là thắng ít bại nhiều... Sở quốc rộng lớn, nguồn lính quá nhiều, Sở quân mạnh mẽ... Nhưng cũng chỉ vì quân Sở mạnh mẽ, mà Ngụy quốc ta cứ vậy chịu đựng sao?"
"Ngay lúc này, quân Sở đã đánh vào lãnh thổ Đại Ngụy, tấn công thành trì, giết con dân ta, cướp đoạt tiên tài, nhưng dù vậy, Đại Ngụy vẫn muốn hòa thân, vẫn muốn cắt đất, vẫn phải bồi thường, đi cầu lũ người đó đừng đánh nữa?... Nếu con dân Ngụy quốc ai cũng nghĩ vậy thì Ngụy quốc sắp vong rồi!"
Ï Cái gì cũng dám nói. . j Các quan viên bên cạnh Ngụy Vương đều giả vờ không nghe thấy.
"Chết bởi khổ cực, chết bởi yên vui... Sở quốc muốn nhất thống thiên hạ, như vậy Đại Ngụy sẽ là chướng ngại vật, gả một công chúa liền có thể để Sở lui binh? Phàm là kẻ có ý nghĩ này, tất cả đều là đồ ngu!"
"Được, cứ coi như lần này hòa thân, cắt đất, bồi thường khiến quân Sở rút lui... Nhưng phải nhớ kỹ, sở dĩ quân Sở lui binh, là vì bọn họ không nắm chắc nuốt hết Đại Ngụy trong một lần!... Một khi bọn hắn nắm chắc nuốt cả Đại Ngụy, thì đừng nói là một Ngọc Lung công Chúa, cho dù có mười có trăm người, cũng không thay đổi ý muốn diệt đi Ngụy quốc!"
"Cắt đất, bồi thường, tiến cống, ta sẽ không ủng hộ, làm như vậy sẽ khiến quân địch càng ngày càng mạnh, mà Đại Ngụy càng ngày càng yếu... Những thứ ta bồi thường cho quân Sở lại là lưỡi đao giết con dân ta. Thành trì mà Đại Ngụy vứt bỏ, sẽ trở thành cơ sở để Sở quân tiến đánh nước ta."
"Chờ đến một ngày, Đại Ngụy yếu đến mức chẳng còn gì nữa, đến lúc đó, hòa thân còn có ích gì? Cắt đất còn có ích gì? Tiến cống, bồi thường, có ích gì?"
"Đám cướp đó chỉ muốn, tiêu diệt Đại Ngụy, đất đai, tiền tài, nữ nhân, một khi Đại Ngụy diệt thì cái gì mà chẳng có? Đợi đến khi Sở quốc gác đao là cổ Ngụy quốc, ngươi ta, còn có hàng vạn con dân, chỉ có thể là nô lệ là dân vong quốc!"
"." Mấy vạn tướng sĩ cảm thấy đầu ong ong.
Thở ra một hơi, Triệu Hoằng Nhuận trịnh trọng nói: "cho nên, chiến tranh rồi sẽ tới, Ngụy Sở sát nhau, vậy sẽ khó tránh khỏi chiến tranh, đây là sự thật không thể thay đổi."
"Có người nói, quân Ngụy không địch lại quân Sở... Nhưng chưa đánh làm sao biết không địch lại? Chẳng lẽ thắng bại chỉ nhìn sức mạnh của hai quân?... Vậy thì cần gì phải đánh, chỉ cần hai nước đưa quân ra nhìn nhau, so sánh số lượng, vậy là phân thắng bại rồi? Còn cần binh pháp, mưu kế, ngoại giao để làm cái gì?
"Đánh giặc, là người... Trước khi đánh, ai có thể nói rõ thắng bại?!"
"Trước mắt, Đại Ngụy có sức liều mạng với Sở quân, nếu không đánh, thì chờ đến khi nào?"
"Duy trì tôn nghiêm quốc gia, không phải dựa vào một nữ nhân, mà là tất cả các ngươi... Dựa vào máu của hàng vạn nam nhân, chỉ có chúng ta, mới có thể gánh vác tránh nhiệm bảo vệ quốc gia, bảo vệ tôn nghiêm quốc gia!"
"Điện hạ, cái gì là tôn nghiêm quốc gia?" thao trường vang lên một thanh âm, cắt ngang Triệu Hoằng Nhuận.
Gọi đám người này tới chính là sai lâm! „¡
Bị cắt ngang giữa chừng Triệu Hoằng Nhuận ủ rũ thở dài, trầm giọng nói: "tôn nghiêm quốc gia? Hỏi rất hay! Trong mắt của ta, tôn nghiêm quốc gia nằm ở..."
"... Không bồi thường!"
"... Không tiến cống!"
"... Không cắt đất!"
"... Không hòa thân!"
".. Gông tử thủ biên giới, quân vương tử xã tắc!"
"... Đó gọi là, tôn nghiêm quốc gia!" Sau khi Triệu Hoằng Nhuận cao giọng hét lên câu cuối cùng, toàn bộ thao trường đều im lặng, ngay cả Ngụy Vương cũng lộ vẻ xúc động.
Bất cứ ai nghe xong lời này đều cảm thấy máu trong người sôi trào.
"Lấy máu trả máu, ăn miếng trả miếng... Đại Ngụy cũng có nam nhỉ!"
Trên đài cao, Triệu Hoằng Nhuận đấm vào ngực, hô lớn: "mọi người, ta Triệu Hoằng Nhuận nguyện đi đầu thủ hộ biên giới, xin hỏi mọi người, ai có dũng khí đi cùng ta, để đám cướp Sở quốc nhận ra... Nam nhân Đại Ngụy, dù Sở quốc có mạnh đến đâu, cũng phải đứng thẳng, nói với bọn hắn... Không!"
"Phá tan quân Sở!"
Trương Ngao, Lý Mông đúng lúc đứng dậy, giơ tay hô to.
Ï Này này này, đừng đứng lên toàn bộ, sẽ bị thấu... j¡
Triệu Hoằng Nhuận mí mắt giật giật.
May mắn thay, hơn hai vạn tướng sĩ đã bị Triệu Hoằng Nhuận kích động nên không để ý đám Trương Ngao, Lý Mông, thấy có người đi đầu, liên nhao nhao đứng dậy, giơ tay hô to.
"Phá tan quân Sở!"
"Phá tan quân Sở!"
"Phá tan quân Sở!"
"Lãnh thổ Đại Ngụy, bất khả xâm phạm!" Đám tông vệ giả dạng hô to.
"Bất khả xâm phạm!"
"Bất khả xâm phạm!"
"Bất khả xâm phạm!"
"Lấy máu trả máu, ăn miếng trả miếng!" "Lấy máu trả máu, ăn miếng trả miếng!"
"Lấy máu trả máu, ăn miếng trả miếng!"
Âm thanh càng lúc càng cao, giống như sóng biển gầm thét.
"Phù..."
Nhìn cảnh tượng này, Ngụy Vương thở ra một hơi, chậm rãi nhắm hai mắt.
Không bồi thường, không tiến cống, không cắt đất, không hòa thân, công tử thủ biên giới, quân vương tử xã tắc!... Lòng dạ tiểu tử kia còn lớn hơn trẫm... Thua... Thua tâm phục khẩu phục...
Ngụy Vương chậm rãi mở mắt, nhìn tướng sĩ trong thao trường đang vui mừng, không tự chủ đưa tay chạm vào ngực. Hắn thua địa tâm phục khẩu phục, không chỉ vì binh tướng trong doanh đã bị Triệu Hoằng Nhuận thuyết phục, mà ngay cả hắn củng rất kích động.
Ï Công tử thủ biên giới, quân vương tử xã tắc!... Công tử thủ biên giới, quân vương tử xã tắc!... 1
Ngụy Vương không ngừng lặp đi lặp lại câu nói này, càng lúc càng phấn khích.
Bởi vì tuổi tác, mà hắn dần có xu hướng thỏa hiệp và cầu toàn, không còn mạnh mẽ như hồi trẻ, giờ đây hắn như sống lại lần nữa, khiến Ngụy Vương cảm nhận được nhiệt huyết tuổi trẻ.
Hắn quay đầu liếc nhìn người xung quanh, phát hiện trừ đám quan viên Binh Bộ sa sâm mặt mày, còn những người khác, cho dù con trai của hẳn, lúc này cũng đang kích động nắm chặt tay, đỏ mặt. Làm sao có thể... ¡
Bộ Binh Tả Thị Lang Từ Quán vẻ mặt khó coi, hắn thực sự rất khó tưởng tượng, hắn tung ra tin tức như vậy, để tướng sĩ trong Tuấn Thủy doanh căm ghét Triệu Hoằng Nhuận, không ngờ, chỉ vài lời của Bát công tử vậy mà đã thuyết phục được hai vạn tướng sĩ.
Những quan viên khác của Binh Bộ có cùng suy nghĩ với hắn, tất cả đều nhìn về phía Binh Bộ Thượng Thư Lý Dục, chỉ thấy hắn nhắm mắt không biết suy nghĩ cái gì.
"Không bồi thường, không tiến cống, không cắt đất, không hòa thân, công tử thủ biên giới, quân vương tử xã tắc... Đúng là dám nói."
Tứ công tử Yến vương Hoằng Cương vẻ mặt phức tạp nhìn Triệu Hoằng Nhuận, nở nụ cười thoải mái, giống như đã buông xuống tâm sự.
Mà ở bên cạnh, Lục công tử Hoằng Chiêu nghiêm túc nhìn tướng sĩ trong thao trường, đăm chiêu suy nghĩ.
Lúc này, Ngụy Vương hít một hơi thật sâu, thì thào nói: "Túc Vương!"
"A?" Đồng Hiến đang chăm chú nhìn tướng sĩ trong thao trường, nghe vậy giật mình.
Ngụy Vương trầm giọng nói: "sau khi hồi cung, lập tức soạn chiếu chỉ, phong Bát công tử Hoằng Nhuận là... Túc Vương!"
Túc là uy nghiêm, trang trọng nghiêm chỉnh.
"Oai khiến thiên hạ yên bình"nghiêm" dựng lên vị thế của một nước lớn.