Chương 97: Phục kích
Chương 97: Phục kíchChương 97: Phục kích
"Cuối cùng cũng đến..."
Bên bờ Yên Thủy, Hùng Hổ đang tập kết toàn bộ quân của mình, không khỏi cảm khái.
Dù sao quân Sở liên tiếp chiến thăng, một hơi chiếm được 6 tòa thành, thật không ngờ, đến bờ Yên Thủy lại bị chặn lại.
Nhưng mọi chuyện đều đã qua, hiện tại quân Sở đã qua sông, còn Yên Lăng thì nằm trong tâm tay.
"Báo!"
Một tên do thám phi ngựa đến trước mặt Hùng Hổ, nhảy xuống ngựa hành lễ: " cấp báo, người Ngụy đốt thành Yên Lăng!"
Đáng chết! Quả nhiên vẫn bị ta đoán trúng... J
Nghe được tin này này, Hùng Hổ tỏ vẻ khó chịu.
Trên thực tế, khi nhìn thấy lá cờ Ÿ Túc Vương ¡¡ rời khỏi, hắn đã đoán được người Ngụy rất có thể đã thông báo để dân chúng Yên Lăng rút lui, đồng thời sẽ đốt cháy Yên Lăng, lưu cho bọn hắn một tòa thành trống.
Vẫn là bị Vương thuật, Mã Chương, câu giờ sao? .
Hùng Hổ cau mày, trầm giọng hỏi: "tướng quân nào chỉ huy tiền tuyến? Ô Càn hay là Thân Kháng?"
"Hồi bẩm quân thượng, là Thân Kháng tướng quân... Thân Kháng đang đuổi theo quân Ngụy, đến gần Yên Lăng, nhìn thấy Yên Lăng khói lửa ngút trời, biết được người Ngụy đốt thành, liên lệnh †a quay về bẩm báo." "Thân Kháng?" Hùng Hổ sờ sờ cằm, hỏi: " bây giờ hắn đang làm gì?"
"Hồi bẩm quân thượng, Thân Kháng tướng quân muốn lấy An Lăng."
"Thuận thế lấy An Lăng?" Hùng Hổ ngẩn người.
"Đúng vậy, quân thượng, Thân Kháng tướng quân nói, quân dân Yên Lăng cách ngài ấy chỉ khoảng sáu, bảy dặm, thấy được phương hướng rút lui là phía An Lăng, nếu như có thể đuổi kịp, có thể dùng 10 vạn dân Ngụy, uy hiếp An Lăng thành..."
Hùng Hổ nghe vậy hai mắt sáng lên, mừng rỡ nói: "tốt! Không hổ là Thân Kháng... Cứ làm theo ý hắn, báo cho hắn †a sẽ tới chi viện."
"Rõ!" do thám leo lên ngựa, đi theo đường cũ.
ƒ Ha ha ha, đây đúng là... Thu hoạch ngoài ý muốn. Nhưng cũng phải, Vương Thuật, Mã Chương dù có câu giờ, nhưng trong Yên Lăng có 10 vạn dân chúng, trong nhất thời có thể chạy xa bao nhiêu? Thân Kháng làm rất đúng! Đây chính là thời cơ tốt để lấy An Lăng... ¡
Nghĩ tới đây, Hùng Hổ vung tay lên, trầm giọng quát: "truyền lệnh! Toàn quân tăng tốc tiến vê Yên Lăng!"
"Rõ +"
Cùng lúc đó, Thân Kháng còn đang dẫn binh đuổi theo quân Ngụy, mà ở phía trước, đó chính là 10 vạn dân chúng Yên Lăng.
Ï Đáng tiếc quân ta không có ky binh, bằng không, chỉ cần một đội ky binh...
Mắt thấy quân Ngụy cùng dân Ngụy ở phía trước, Thân Kháng lòng nóng như lửa đốt. Mặc cho Sở quốc đất rộng của nhiều, nhân khẩu đông đảo, nhưng đáng tiếc, Sở quốc gân sông lớn, nhiều tàu thuyền thiếu chiến mã, một khi gặp phải tình huống giống như trước mặt, liền sẽ gặp khó, rõ ràng quân địch đang chạy trốn, nhưng bởi vì không có ky binh, nên không thể tăng thêm thành quả thắng lợi.
Hết cách, Thân Kháng chỉ đành thúc giục binh sĩ tăng tốc đuổi theo.
Lúc này, hắn sao có thể quan tâm binh sĩ dưới trướng đã vô cùng mệt mỏi, đầu đầy mồ hôi, trong mắt của hắn, cũng chỉ có năm ngàn quân Ngụy cùng 10 vạn dân chúng.
"Đuổi!"
"Ồ... Ác ác..."
Trên thực tế, binh Ngụy cũng đã thấm mệt, dù sao bọn họ cũng giống binh Sở, một đường chạy từ Yên Thủy đến đây, liên tục chạy bảy tám dặm, thể lực đã gần cạn kiệt.
"Quân Sở... Lại tăng tốc..."
Vương Thuật luôn chú ý đến quân Sở đẳng sau, thấy bọn họ lại tăng nhanh bước chân, không khỏi kinh hoảng.
Dù sao binh Ngụy đã vứt bỏ gần hết vũ khí áo giáp, một khi quân Sở đuổi kịp, đó chính là kết cục toàn quân bị diệt.
"Khương... Khương Nhuận đại nhân..."
"Đừng hoảng." Triệu Hoằng Nhuận an ủi: "người đang bị chó đuổi, sẽ bộc phát tiềm lực... Đừng nhìn quân Sở luôn theo sát phía sau... Bọn hắn không đuổi kịp"
Vương thuật, Mã Chương nửa tin nửa ngờ.
Nhưng sự thật chứng minh, Triệu Hoằng Nhuận nói quả không sai, mặc dù quân Sở đã tăng tốc, nhưng quân Ngụy cũng không hề yếu thế, hoặc có lẽ, bọn hắn đang hoảng sợ, so với quân Sở còn chạy nhanh hơn.
Đấy còn là có Thân Kháng thỉnh thoảng khích lệ quân Sở, mà Triệu Hoằng Nhuận bên này, cũng không làm gì, chỉ là để Vương Thuật truyền lời, quân Sở ngay sau lưng bọn họ.
Khi nghe được quân Sở cách bọn họ chỉ có 20 trượng, quân Ngụy liền chạy với tốc độ vượt xa thường ngày, lại đem khoảng cách hai bên kéo dài ba mươi trượng, khiến Thân Kháng tức giận đấm ngực.
"Quả nhiên đuổi không kịp?" Triệu Hoằng Nhuận nhìn Vương Thuật đang hơi uể oải, vui vẻ nói: "nhân tính là một thứ phức tạp... Dưới sự đe dọa cảu cái chết, con người sẽ bộc phát tiềm lực ẩn sâu..."
Vương thuật bối rối nhìn sang Triệu Hoằng Nhuận, do dự nói: "Khương Nhuận đại nhân, quân Sở từ đầu đến cuối luôn đuổi theo, đây cũng là vấn đề?... Người xem, dân chúng càng ngày càng gần chúng ta..."
"Đừng nóng vội, dân chúng không phải đã vượt qua ngọn núi Yên Lăng sao?"
Vượt qua ngọn núi Yên Lăng? Đây gọi là gì? Ngọn núi Yên Lăng không phải cứ muốn vượt qua là vượt qua đâu? ¿j
Vương Thuật ngập ngừng.
Ngược lại, Mã Chương mơ hồ nhận ra được điều gì, nghi ngờ nhìn ngọn núi trước mặt.
I Chẳng lẽ... ¡ Thấy Triệu Hoằng Nhuận vẫn bình tính như trước, Mã Chương dường như đã đoán được gì đó, trên mặt toát lên vẻ vui mừng.
Cuối cùng, dân chúng lần lượt vượt qua núi Yên Lăng, mà Triệu Hoằng Nhuận, Vương Thuật, Mã Chương cũng dẫn theo năm ngàn quân, theo sát phía sau, xông vào hẻm núi.
Khi đi vào hẻm núi, Mã Chương luôn quan sát khu từng hai bên, mặc cho không có điều gì bất thường, nhưng Mã Chương luôn cảm thấy có điều gì ẩn giấu.
Ï Tuấn Thủy doanh! Nhất định là Tuấn Thủy doanhI! ¡
Mã Chương kích động đến mức †oàn thân run rẩy.
Hắn đoán không sai, hai bên núi Yên Lăng, là nơi 2 vạn 5 ngàn quân Tuấn Thủy doanh đang chờ đợi!
"Tướng quân, quân Sở đuổi tới..."
"Tốt."
Trong rừng cây, Bách Lý Bạt vui vẻ nhìn quân Sở đang mệt mỏi truy đuổi sắp tiến vào khe núi.
Thật không ngờ, Túc vương điện hạ... lại có thể dụ quân Sở Vương tận đây... J]
"Chuẩn bị tập kích!" thấp giọng hạ lệnh, Bách Lý Bạt lấy ra túi rượu bên hông, ừng ực uống mấy ngụm.
Các binh sĩ Tuấn Thủy doanh nhận được lệnh cũng lần lượt lấy túi rượu ra, tu vài ngụm.
Ï Chú: chiến đấu trong thời tiết lạnh, quân sĩ sẽ uống rượu trước khi chiến đấu, một là vì làm ấm, hai là dùng giống như một chất kích thích. ¡
"Bắn tên!"
Bách Lý Bạt hạ lệnh, trong rừng bắn ra hàng loạt mũi tên, quân Sở không chút phòng bị, lần lượt trúng tên.
Ï Cái gì? Phục binh?! ¡
Thấy binh sĩ bị trúng tên, Thân Kháng kinh hãi.
Đúng lúc này, Bách Lý Bạt cưỡi ngựa xông ra, vung tay quát: "Toàn quân... tấn công!"
"Ác ác -II"
Hai vạn năm ngàn quân Ngụy xông ra giống như thủy triều, tiến thẳng về đám quân Sở đang bất ngờ.
Một bên, là sĩ khí mạnh mẽ, thể lực đầy đủ Tuấn Thủy doanh, mà một bên, lại là quân Sở đã kiệt quệ sức lực, tuy quân số hai bên xấp xỉ, nhưng trên thực tế, quân Sở làm gì còn sức mà chiến đấu.
"Chiến xa đội, mở đường!"
Bách Lý Bạt hét lớn một tiếng, hơn hai trăm chiếc chiến xa được cải tạo chậm rãi đi ra, hợp thành tuyến đầu, bên cạnh và đằng sau chiến xa còn có bộ binh, chiến xa xông tới nghiền nát quân Sở.
Đúng vậy, nghiền nát.
Tuy rằng tốc độ chiến xa sau khi cải tạo giảm đi rất nhiêu, nhưng khả năng phòng ngự của nó trở nên mạnh hơn, huống chỉ là trên chiến xa còn đứng tám tên lính bắn nỏ.
Là lính bắn nỏ, mà không phải cung thủ.
Bởi vì trong khoảng cách gần, lính bắn nỏ kinh khủng hơn cả cung thủ.
"Cốc cốc cốc -" Khi những lính bản nỏ bóp cò, binh Sở không hề có sức chống trả, ngã xuống như rạ.
Quân Sở cũng định phản công, nhưng nhìn thấy lưỡi dao đằng trước chiến xa khiến bọn hắn không dám xông lên.
Dù cho bọn hắn có liều chết xông lên, nhưng chỉ bằng mấy món vũ khí trong tay bọn họ, thì không cách nào xuyên thủng tấm chắn phía trước chiến xa.
"Chiến xa đội... Tiến lên!"
Chiến xa châm chậm tiến lên, tốc độ tuy chậm, nhưng lực sát thương lại vô cùng kinh khủng.
Những binh Sở đứng ở gần do quá mệt mỏi, trực tiếp bị lưỡi dao đâm chết, mà những binh Sở ở xa hơn lại bị lính bắn nỏ bắn chết. Từng đợt từng đợt, chiến xa kiểu mới giống như máy gặt, dễ dàng gặt đi tính mạng binh Sở.
Quân Sở kêu thảm, sợ hãi chạy trốn.
F... Đây là thứ quái gì? .
Thân Kháng lộ vẻ sợ hãi, mặc dù hắn từng nghe qua, chiến xa Ngụy quốc là khắc tinh của bộ binh.
Nhưng chiến xa trước mắt, hoàn toàn không giống với chiến xa mà hắn biết.
Đó chính là một pháo đài di động!