Sáng mùng Một Tết, vì khóc suốt nửa đêm nên tiểu thư tự nhiên dậy muộn.
Nhìn đôi mắt nàng sưng đỏ như quả đào, lòng ta như bị ai bóp chặt.
Tiểu thư của ta vốn nên có một đời hạnh phúc bình yên, cớ sao lại phải chịu uất ức thế này?
Thành Vương trong miệng lão gia, dù ta chưa từng gặp qua, nhưng từ giây phút này, hắn chính là người ta ghét nhất.
Ta vừa bực bội vừa dùng chổi quét tuyết thì một nha hoàn từ ngoại viện chạy vào, vẫy tay gọi ta:
"Hi Nhi cô nương, cửa sau có một công tử tuấn tú tìm cô đấy!"
"Ngươi nói bậy gì thế? Mùng Một Tết mà cũng dám đùa ta à?" Ta cười, cầm chổi đánh về phía nàng.
"Ta nào dám nói bậy! Người ta còn mang theo bạc, bảo muốn chuộc thân cho cô kìa!"
Đúng lúc này, thiếu tướng quân đi ngang qua, nghe thấy liền tỏ vẻ hứng thú:
"Ta phải xem thử ai muốn chuộc thân cho con sâu nhỏ bám dính lấy muội muội ta đây."
Ta bực bội hành lễ:
"Tham kiến thiếu tướng quân, ta đi bẩm báo tiểu thư một tiếng."
Nha hoàn vừa đùa giỡn lúc nãy vội nói:
"Ta sẽ báo cho tiểu thư, nhưng mà cửa sau thực sự có người đấy!"
Ta tròn mắt kinh ngạc:
"Sao có thể chứ?"
Ta đâu phải kẻ bị lừa bán vào phủ, mà chính là do cha ta nhận hai lượng bạc rồi tự tay bán ta đi.
Nhưng dù sao cũng có chút hoài nghi, ta vội chạy đến cửa sau của tướng quân phủ.
Lỡ đâu là nhà xảy ra chuyện, ví như cha ta đã mất?
Từ xa, ta không thấy rõ diện mạo của người nọ, chỉ biết là một nam nhân.
Ta tiến đến gần, dè dặt mở lời:
"Ngài là?"
Người đó mặc áo đơn bạc, mặt bị lạnh đến đỏ bừng, vừa thở ra đã tạo thành một làn khói trắng:
"Tại hạ tên là Lục Chi Đình, tổ quán ở Tứ Thủy, đến đây tìm người thân."
Ta khựng lại, rồi bật thốt lên:
"Đại ca?"
Không sai, người này chính là huynh trưởng ruột thịt của ta.
Nhiều năm không gặp, huynh ấy không chỉ cao lớn mà còn có phong thái nho nhã, đường nét tuấn tú.
"Muội là Tiểu Bình?" Đại ca vội vã nắm lấy tay ta, vành mắt hoe đỏ.
Ta có chút không quen, vội rút tay lại, giọng mang theo chút uất ức:
"Huynh đến đây làm gì? Ta đã sớm bị bán vào vương phủ, giờ ta không còn là Lục Tiểu Bình nữa, ta gọi là Hi Nhi."
"Ngày cha bán muội đi, ta hoàn toàn không hay biết. Đến khi ta trở về mới biết được chuyện này. Vì hai lượng bạc mà bán đi con gái, sao có thể như vậy được!"
Đại ca nói với vẻ đầy phẫn nộ:
"Ta muốn đón muội về, nhưng tìm mãi không thấy tung tích… Thôi, không nhắc chuyện cũ nữa, bây giờ tìm thấy muội rồi là tốt."
Ta cố kìm nén cảm xúc dâng trào trong lòng, giọng khàn nhưng lạnh nhạt:
"Vậy thì sao? Tìm thấy ta rồi thì thế nào?"
Đại ca bị câu hỏi của ta làm cho ngẩn người:
"Đương nhiên là đón muội về nhà. Cha mẹ mà biết tin, nhất định sẽ rất vui mừng."
Ta lắc đầu:
"Ta không muốn về. Huynh có từng nghĩ xem, vì sao cha mẹ lại đồng ý để huynh đi tìm ta không? Sang năm ta đã mười bốn, nếu trở về, chẳng mấy chốc sẽ bị ép định thân, rồi vội vã xuất giá. Huynh nghĩ họ thực sự hối hận vì đã bán ta đi? Thật sự nhớ ta sao? Không phải đâu, là vì huynh đến tuổi nghị thân, gia đình cần sính lễ của ta để nâng cao môn hộ."
Ta vốn nghĩ đại ca hiểu được những điều này, nhưng dường như huynh ấy bao năm qua chỉ vùi đầu vào thánh hiền thư, chưa từng nghĩ tới chuyện đời.
Giờ đây, huynh ấy nhíu mày, đứng lặng yên không nói.
Ta hít sâu một hơi, nói tiếp:
"Đại ca, ta bây giờ sống rất tốt. Ta vào phủ đã bảy năm, chủ nhân đối xử với ta rất tốt. Ta được ăn no, mặc ấm, ngày lễ tết còn được thưởng bạc. Còn ở nhà thì sao? Ta phải nhường nhịn đệ đệ, thấu hiểu đại ca, thương xót phụ thân, giúp đỡ mẫu thân. Từ khi có ký ức, ta chưa từng được một bữa ăn no. Chỉ đến ngày ta bị bán đi, mẫu thân mới nấu một bát mì trắng với hai quả trứng gà."
Nghe đến đây, tay đại ca siết chặt lại:
"Muội yên tâm, ta sẽ bảo vệ muội. Ta cũng sẽ nói rõ với cha mẹ."
Ta cười nhạt, lại nói:
"Đại ca, huynh nghe ta kể tiếp. Khi ấy, ta vừa ăn bát mì đó, vừa thấp thỏm sợ hãi. Một quả trứng ta chia cho đệ đệ, quả còn lại ta cũng không dám ăn hết, vì trong lòng hoảng sợ. Bây giờ ta mới hiểu, nếu một người bỗng nhiên đạt được điều mình ao ước bấy lâu, cảm giác đầu tiên không phải vui mừng, mà là sợ hãi."
"Xin lỗi. Mỗi lần ta về nhà, muội luôn đứng dưới gốc cây đầu làng chờ ta, thấy ta liền cười vui vẻ chạy tới… Ta vẫn nghĩ muội sống rất tốt."
Đại ca hơi cúi lưng xuống, như thể gánh nặng đè lên vai.
Ta biết chuyện này không phải lỗi của huynh ấy, chỉ cần huynh ấy còn nhớ đến ta là đủ.
Ta tiến lên, nhẹ nhàng ôm lấy huynh ấy:
"Đại ca, huynh không cần phải áy náy. Không chỉ ta, tất cả nữ nhi trong thôn đều sống như vậy mà thôi. Ta chưa từng trách huynh, cũng chưa từng oán hận cha mẹ."
Ngước mắt nhìn vị huynh trưởng lâu ngày không gặp, ta cất giọng kiên định:
"Năm đó ta ngày ngày mong tin huynh, hy vọng huynh sớm trở về là thật. Nhưng giờ đây, ta muốn tiếp tục ở lại nơi này làm nha hoàn trong danh gia vọng tộc cũng là thật."
Đại ca đặt bàn tay rộng lớn lên lưng ta, khẽ thở dài:
"Xin lỗi muội, nhiều năm qua đã để muội chịu ấm ức rồi."
Ta chưa từng khóc vì bị gia đình đối xử bất công, cũng không khóc khi bị bán cho bà mối.
Nhưng ngay giây phút này, nước mắt ta lại không thể nào kìm được.
Cuối cùng, đại ca lặng lẽ rời đi, tuyết vẫn tiếp tục rơi, từng lớp từng lớp phủ lên dấu chân huynh ấy, như thể huynh ấy chưa từng xuất hiện nơi đây.