Đại Nịnh Thần

Chương 107

“Lạc chi”

Khoảnh khắc cánh cửa cũ nát bị người đẩy ra vang lên âm thanh như hàm răng va vào nhau, mấy thích khách che mặt hướng vào trong phòng quét mắt nhìn quanh, chỉ thấy sợi dây thừng mắc đầy quần áo, cơ hồ gần như cùng lúc, một bóng người nhanh chóng từ trong phòng nhảy ra, sài côn (cây củi) mãnh liệt đập vào đầu tên thích khách gần nhất.

“Ba” một tiếng, sài côn trực tiếp gãy thành hai nửa, thích khách trong lúc choáng váng bị người dùng khuỷu tay thúc vào ngực, trường kiếm trên tay bị đoạt mất.

“Sát!”

Đám người trái phải lập tức vây quanh, Tịch Thiên Thương một cước đem thích khách ngã dưới đất đá văng ngăn lại kẻ trước mặt, một tay cầm trường kiếm ứng phó hai thích khách bên kia.

Bốn thích khách, một ngã, còn lại ba.

Tịch Thiên Thương trong lòng vội tính toán, phụ cận phỏng chừng còn có những người khác, chỉ có thể tốc chiến tốc thắng miễn cho đám người này hô gọi đồng bọn.

Võ công tuy rằng không lợi hại như Lưu Bá Hề, nhưng dù sao cũng là đồ đệ Tịch Thiên Lâu, mấy tên thích khách này Tịch Thiên Thương vẫn có thể đối phó được, chẳng qua một đấu với ba khó tránh khỏi có chút cố sức.

Tiếng đánh nhau vang dội ngoài phòng rất nhanh đánh thức tiểu hồ ly đang dần hồi phục, bản năng trong thân thể động vật khiến Dạ Vị Ương lập tức mở mắt, đôi thú nhĩ xù lông khẽ run run, tiểu hồ ly trực tiếp nhảy xuống kháng thượng chạy về hướng cửa.

Một thích khách mắt sáng nhìn hồ ly trong phòng, đột nhiên nhảy sang bên cạnh tránh khỏi vòng chiến, từ trong ngực lấy ra vật gì đó ném lên trời.

“Phanh” một tiếng, một trận hồng yên (khói hồng) nổ tung trên thiên không.

Từ ba biến thành hai đánh một, nhất thời trở nên thoải mái Tịch Thiên Thương vừa thấy những người này cư nhiên phóng tín hiệu, lập tức đột phá, một cước đá văng tên bên trái, xoay kiếm đâm vào ngực tên thích khách bên phải.

Trước mắt đột nhiên bay đến một bóng trắng, Tịch Thiên Thương tập trung nhìn, liền thấy tên thích khách vừa phóng tín hiệu đã bị một đại hồ ly bạch sắc bổ nhào trên mặt đất.

Dạ Vị Ương một đuôi cuốn lấy hai tay thích khách, một đuôi đoạt lấy trường kiếm, lúc này lại dùng một đuôi khác ra sức quất tên thích khách.

Cũng không biết thích khách là bị đại hồ ly bất thình lình dọa tới, hay là bị đánh hôn mê, nằm trên mặt đất không hề chống trả.

“Tốt lắm, vật nhỏ.” Sau khi giải quyết xong hai thích khách, Tịch Thiên Thương vội vàng đem đại hồ ly từ trên người thích khách kéo ra, hắn nhìn thoáng qua thích khách dưới đất, đã muốn ngất đi.

Tịch Thiên Thương thu hồi kiếm, nhìn đại hồ ly bên cạnh suyễn khí rõ ràng có chút khẩn trương, kinh ngạc nói: “Sao lại biến lớn như vậy?”

Vừa rồi ở trên kháng thượng không cảm thấy được, hiện tại đứng trên mặt đất, Dạ Vị Ương biến thành dáng vẻ hồ ly rõ ràng so với trước kia lớn hơn không ít, đã muốn có hình thể lão hổ trưởng thành, hơn nữa đuôi cũng dài và lớn ra.

Bất quá lúc này không phải thời điểm thảo luận Dạ Vị Ương vì sao biến lớn như vậy, nghĩ đến tín hiệu vừa rồi thích khách phóng đi, phỏng chừng rất nhanh sẽ có người chạy tới, Tịch Thiên Thương vội vàng thu thập quần áo, cũng không kịp làm cho Dạ Vị Ương biến thành người, mang theo đại hồ ly tính toán nhanh chóng ly khai.

Chính là Dạ Vị Ương lại ngăn ở trước mặt Tịch Thiên Thương, dùng đuôi quấn lấy chân hắn, nhìn thấy Tịch Thiên Thương bộ dáng khó hiểu, đại hồ ly nào đó thực khinh bỉ trở mình xem thường, cái đuôi khác chỉ chỉ về hướng nào đó.

Tịch Thiên Thương theo phương hướng đại hồ ly, nhìn thấy một mạt hồng ảnh đang chạy về phía bọn họ.

Nguyên lai nhóm người Chước Hoa cũng đang ở phụ cận tìm kiếm Tịch Thiên Thương và Dạ Vị Ương, thời điểm thích khách phóng tín hiệu lên trời Chước Hoa cũng nhìn thấy, đoán rằng Tịch Thiên Thương bọn họ hẳn là đang ở gần nơi phóng tín hiệu, lập tức chạy tới đây, nửa đường đụng phải mấy thích khách đồng dạng đuổi theo, thuận tay thu thập, cho nên đến trễ một chút.

“Đúng là thành tinh rồi.” Giống như Tịch Thiên Thương, Chước Hoa nhìn tiểu hồ ly đột nhiên biến lớn cũng ngây người một lúc.

Dạ Vị Ương rất không khách khí trực tiếp dùng đuôi hướng Chước Hoa quất tới, mạt hồng ảnh lập tức tránh đi, nhưng không cam lòng Dạ Vị Ương cư nhiên dùng đuôi ngáng chân, thiếu chút nữa khiến Chước Hoa lật thuyền trong mương ngã xuống đuôi Dạ đại hồ ly.

Bất quá cũng làm Dạ Vị Ương vui vẻ, cao hứng ở trước mặt mọi người diễu võ dương oai khoe khoang đuôi hắn siêu cấp lớn.

Kỳ thật vừa rồi Dạ Vị Ương không biết vì sao lại vọt qua như vậy, chỉ nghĩ rằng muốn giúp Tịch Thiên Thương, cũng không nghĩ đến nguyên lai năng lực của hắn không tồi, nhất là dùng đuôi công kích.

Nhưng Dạ Vị Ương trở về với bộ dáng này, tám chín phần mười không phải bị người coi là yêu quái thì cũng là thần tiên, phỏng chừng khả năng trước cao hơn một ít.

Trong nhà gỗ có bầu rượu đục, sau khi Dạ Vị Ương biến trở về bộ dáng người mới ly khai nhà gỗ, hắn vừa bước ra thấy đám người Tịch Thiên Thương vây quanh tên thích khách đã chết.

“Làm sao vậy?” Hắn nhìn thích khách, hình như là tên lúc nãy phóng tín hiệu, như thế nào lại chết.

“Vốn muốn hỏi là ai phái hắn đến, kết quả uống thuốc độc tự sát, trong răng thích khách này có giấu độc dược, một khi bị địch nhân bắt liền cắn dược tự sát.”

Tịch Thiên Thương nhíu mày, phất tay ý bảo những người khác đem thích khách đi xử lý, cho dù thích khách không mở miệng, hắn cũng biết là ai phái tới.

“Đem Kiến An gả cho hắn chỉ có thể khiến Bắc Thần quốc ở ngoài sáng tạm thời yên phận, xem ra Bắc Thần Diêu Quang muốn cùng ta đối đầu sống chết a, ta ngược lại muốn nhìn thử hắn là có bao nhiêu năng lực.”

Nghe được lời nói Tịch Thiên Thương, Dạ Vị Ương ngẩng đầu nhìn lên không trung, là Bắc Thần Diêu Quang sao? (em nó nhớ chồng =3=)





Vì đảm bảo đập nước thuận lợi thi công, Dạ Vị Ương thân là thiết kế sư đương nhiên phải lưu lại giám thị tiến trình, nên không theo Tịch Thiên Thương trở về kinh thành.

Sợ Dạ Vị Ương lại bị ám sát, trước khi đi Tịch Thiên Thương an bài một đám binh lính đóng quân ở Quảng Nam, hiện tại đừng nói là thích khách, cho dù là ruồi bọ cũng không dễ dàng tiếp cận Dạ Vị Ương.

“Hoàng thượng phải lên đường, ngươi không đi tiễn hắn?” Hồng y nam tử ôm kiếm tựa vào thân cây.

Dạ Vị Ương đang ngồi trong sân phơi nắng, những cái đuôi dưới ánh dương quang hiện ra bóng loáng rực rỡ, không cần đệm lót, mấy cái đuôi này chính là đệm lót tốt nhất.

“Thời điểm Đại tướng quân đi ta cũng không có tiễn.” Tịch Thiên Thương đi, hắn càng không muốn tiễn.

Cũng đâu phải sau này không gặp lại, nếu phải chứng kiến nỗi khổ biệt ly, Dạ Vị Ương tình nguyện không đi đưa tiễn.

Ngày đó Đại tướng quân ly khai, là Lưu Bá Hề chủ động rời đi không để Dạ Vị Ương tiễn hắn, về phần Tịch Thiên Thương, nghĩ đến người này đầu hắn liền đau.

“Vì cái gì còn muốn lưu ta làm hộ vệ cho ngươi?” Chước Hoa hỏi, hắn nghĩ Dạ Vị Ương hẳn là để hắn cùng Hoàng thượng trở về kinh thành, dù sao hắn đã từng nhằm vào Dạ Vị Ương.

“Kỳ thật ngươi nói đúng, ta quả thực không xứng với Đại tướng quân.”

Sâu kín thở dài, khóe môi Dạ Vị Ương hiện ra tia cười khổ, ở lại Quảng Nam là vì giám sát công trình, cũng là sợ nhìn thấy Lưu Bá Hề, sợ đối phương phát hiện đuôi hắn nhiều một cái.

Người nọ từ đầu đến bây giờ đều toàn tâm toàn ý yêu hắn, từ cái ngày Tịch Thiên Thương nắm tay hắn cùng nhau nhảy xuống sông, hắn liền phát hiện có chỗ không thích hợp.

Tỷ như nói, hắn không còn giống như trước kia bài xích sự gần gũi của Tịch Thiên Thương.

Nếu lúc trước người bồi hắn ở Ngọc Hành sơn là Tịch Thiên Thương mà không phải Lưu Bá Hề, hắn sẽ vẫn không thích Tịch Thiên Thương chút nào sao?

Không dám tiếp tục nghĩ đến đáp án khiến Dạ Vị Ương càng chán ghét chính mình.

“Ngươi chẳng phải đã nói, xứng hay không xứng không phải chỉ một hai câu có thể định đoạt sao?” Chước Hoa nhìn nam nhân dùng đuôi che mặt mình, nói: “Ta tìm được một ít sách về truyền thuyết cửu vĩ hồ, ở trong thư phòng.”

“Ân?” Dạ Vị Ương từ trong đuôi ló đầu ra, chỉ thấy Chước Hoa vẻ mặt mất tự nhiên nghiêng đầu sang một bên, như là cố ý giải thích: “Có lẽ sẽ giúp ích được cho ngươi.”

Nói xong người liền nhảy lên nóc nhà nằm phơi nắng.

Dạ Vị Ương nhất thời giương khóe môi, Chước Hoa này đúng là biệt nữu a, hành động đó xem như hướng hắn giải thích đi?

Sách về truyền thuyết cửu vĩ hồ a, Dạ Vị Ương từ trên thảng y (ghế dựa) nhảy xuống phe phẩy đuôi chạy về phía thư phòng, có lẽ trong sách sẽ tìm được một ít dấu vết.





“Tín hiệu hồng yên?”

“Đúng vậy bệ hạ, thám tử hồi báo, thời điểm Quảng Nam bên kia tìm được đám người Dạ Vị Ương nhìn thấy có người phóng tín hiệu hồng yên, chính là khi đó đã có người Thiên quốc đuổi tới, chúng ta không thể đi qua. Hơn nữa, nghe nói lúc ấy hoàng đế Thiên quốc Tịch Thiên Thương cũng ở hiện trường.”

“Ân, tốt lắm.”

Nghe được thất bại từ Quảng Nam cũng không làm cho Bắc Thần Diêu Quang sinh khí, ngược lại khiến nam nhân thâm trầm âm lãnh này lộ ra tiếu dung hiếm thấy, nét cười chạy thẳng xuống đáy mắt, hiện ra kiềm nén điên cuồng cùng cực hạn.

Mặt nạ kim sắc trong tay bị Bắc Thần Diêu Quang bóp thành mảnh nhỏ, hắn giương khóe môi, trầm giọng nói: “Phân phó xuống, trẫm muốn tới Quảng Nam một chuyến.”

“Dạ!” W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m

Cúi đầu nhìn mặt nạ kim sắc rơi vụn trong tay, Bắc Thần Diêu Quang không lưu tâm để rơi thoải mái, tiểu hồ ly a tiểu hồ ly, chúng ta lập tức sẽ gặp lại nhau.

Nhanh thôi, ngươi sẽ có thể trở lại bên người ta.

Hết chương thứ ba mươi tám
Bình Luận (0)
Comment