Đại Nịnh Thần

Chương 129

Chương thứ tư – Ai là cha hài tử? (thượng)



Ly khai Ngọc Trì Uyển, Dạ Vị Ương cùng Thường Thiếu Điển trở về phòng ngủ, đóng hết cửa sổ lại, hắn lên giường nằm xuống.

Dạ Vị Ương nhìn Thường Thiếu Điển bên cạnh: “Ngươi xem lần nữa đi!”

Vừa rồi ở Ngọc Trì Uyển, Thường Thiếu Điển nói hắn có hỉ mạch nhưng không biết là bao nhiêu tháng.

Tạm thời không nói nam nhân có thể sinh hài tử hay không, cửu vĩ hồ khẳng định bất đồng với nữ tử bình thường, nói không chừng thai dựng và chu kỳ mang thai cũng không giống nhau.

“Vi thần thất lễ.”

Chắp hai tay, Thường Thiếu Điển đi tới bên giường loan hạ thắt lưng, hắn nhìn mi đầu đối phương nhíu chặt trong lòng một mảnh trống rỗng, loạn thành một đoàn.

Chuyện tình cảm còn chưa xử lý xong, lúc này lại đón nhận một tin tức kinh thiên động địa, hắn thế nhưng có hài tử?!

Dạ Vị Ương không rõ tâm tình hắn hiện tại như thế nào, chỉ muốn Thường Thiếu Điển nói với hắn, hết thảy đều là giả, bất quá chỉ là chẩn nhầm, nhưng tưởng tượng đến hiện giờ hắn không phải một mình, trong thân thể còn có tiểu hồ ly, Dạ Vị Ương liền cảm thấy ấm áp kỳ lạ.

Chốc lát sau, Thường Thiếu Điển hai tay bắt đầu di chuyển trên người Dạ Vị Ương, nhìn song mâu Dạ Vị Ương gắt gao theo dõi hắn, ngữ khí bình tĩnh nói: “Đại nhân, thật sự có.”

“Chính là… Ta vì sao không có cảm giác gì?” Dạ Vị Ương được Thường Thiểu Điển đỡ ngồi dậy, cũng không biết có phải bị lời nói Thường Thiểu Điển ảnh hưởng hay không, lúc này chẳng dám cử động mạnh.

“Thân thể đại nhân dù sao cũng bất đồng với thường nhân, như vậy đi, ta trước tiên cấp đại nhân vài phương thuốc dưỡng thai.” Thường Thiểu Điển do dự chốc lát, nói: “Nếu đại nhân không ngại, cứ để Thiếu Điển ở trong phủ ngài, như vậy sẽ thuận tiện một chút.”

Thuận tiện chính là mỗi ngày có thể cấp Dạ Vị Ương khám thai, vạn nhất Dạ Vị Ương phát sinh tình huống đột biến, hắn cũng có mặt kịp thời.

“Được, phiền toái ngươi, Thiếu Điển.” Dạ Vị Ương vẫn cảm thấy có chút vi diệu, bàn tay theo bản năng sờ bụng mình, nhẹ giọng hỏi: “Tiểu hồ ly kia đang ở đây?”

Thường Thiểu Điển gật đầu, loan thắt lưng kéo tay Dạ Vị Ương xê dịch xuống chút xíu: “Ngay tại đây, đại nhân.”

“Đại nhân, thứ cho ta lắm miệng, cha đứa nhỏ này là…” Thường Thiểu Điển thật cẩn thận hỏi, sợ chạm đến chỗ đau Dạ Vị Ương.

Bất quá hiện tại đó là điều khiến Thường Thiểu Điển lo lắng nhất, Dạ Vị Ương cười khổ, cúi đầu nhìn cái bụng phẳng lì của mình, nếu trong thân thể thật có tiểu hồ ly, vậy cha tiểu hồ ly là ai?

“Ta cũng không biết, ta thậm chí còn không rõ từ khi nào lại biến thành như vậy, nói không chừng nó căn bản không có cha đi.” Dạ Vị Ương khẽ thở dài, “Dù sao ta chính là cùng thường nhân bất đồng.”

“Tuy rằng đại nhân cùng thường nhân bất đồng, nhưng quy luật vạn vật mang thai sinh hậu đại đều là tương thông, đại nhân gần đây thường cảm thấy buồn ngủ, có lẽ là liên quan đến tiểu sinh mệnh trong bụng.” Thường Thiểu Điển cười nói.

Dạ Vị Ương gật đầu, hắn nhẹ nhàng vỗ bụng mình, chẳng biết có phải tâm lý bị ảnh hưởng hay không, hắn dường như cảm giác dưới lòng bàn tay mình mơ hồ tồn tại một tiểu sinh mệnh mỏng manh.

“Thiếu Điển ngươi yên tâm, bất luận tiểu hồ ly này do ta tự sinh hay cùng người khác sinh, cũng không quản cha nó là ai, tóm lại, tiểu sinh mệnh này là lễ vật ông trời ban cho ta, ta nhất định sẽ hảo hảo quý trọng.”

“Đại nhân không cần lo lắng, về phương diện chăm sóc đã có vi thần, đại nhân chỉ cần giảm bớt phiền não, giống như ngày thường muốn ăn liền ăn, muốn uống liền uống, tiểu hồ ly khẳng định sẽ rất khỏe mạnh.”

Khỏe mạnh sao?

Dạ Vị Ương bỗng dưng nhớ lại tiểu hồ ly hắn gặp trong mơ, chẳng lẽ chính là đứa nhỏ của hắn?

“Ân, ta đã biết, ta sẽ bảo quản gia chuẩn bị phòng cho ngươi, lần này phiền toái ngươi rồi!”

“Không phiền toái, đại nhân trước nghỉ ngơi, vi thần trở về thu dọn vài thứ liền trở lại, chính là Hoàng thượng bên kia có hỏi đến, vi thần cùng đại nhân nên thống nhất lời nói một chút.” Thường Thiểu Điển nhìn Dạ Vị Ương, nếu Dạ Vị Ương đã nói không đem sự tình này nói cho người khác, hắn tự nhiên sẽ không tiết lộ với Tịch Thiên Thương.

Chẳng qua một thái y đến phủ thượng thư ở, Hoàng thượng cùng Lưu Bá Hề khẳng định sẽ nhận được tin tức, có thể sẽ nghĩ Dạ Vị Ương sinh bệnh.

“Hoàng thượng nếu có hỏi, cứ nói ta tâm trạng buồn bực muốn tìm ngươi tâm sự, sẵn tiện nghiên cứu y thuật.”

“Được, vậy vi thần đi một chút sẽ trở lại.”

Thường Thiểu Điển cũng không trì hoãn, sau khi cáo biệt Dạ Vị Ương liền ly khai.

,,,,,,,

,,,,,,,

,,,,,,,

Phân phó quản gia thu dọn khách phòng, Dạ Vị Ương một mình về phòng, đem sa trướng thả xuống, hắn nằm trên chiếc giường rộng rãi nhìn lên đỉnh trướng mà ngẩn người.

Đột nhiên nhớ tới điều gì, hắn vội vàng ngồi dậy từ dưới gối đầu lôi ra một quyển sách, chính là quyển sách có liên quan tới cửu vĩ hồ hắn tìm được Quảng Nam nhưng chưa xem xong.

Sau khi trở về kinh thành hắn sai người đem sách trong thư phòng ở Mân thành gửi tới đây cho hắn, sách này một tháng trước mới đến được tay hắn.

Chẳng qua bận rộn xử lý sự tình trong cung, hơn nữa vì chuyện tình cảm khiến Dạ Vị Ương không còn tâm tư nào xem sách, chỉ cầm trong tay lật vài tờ sau đó đem cất dưới gối.

“Hài tử, hài tử…”

Quyển sách không dày, Dạ Vị Ương lật nhanh một lần nhưng không thấy trong đó ghi nam hồ ly có thể sinh con.

“Cửu vĩ hồ chỉ tồn tại độc nhất, sau khi mang thai sinh hậu đại thì năng lực sẽ biến mất.” Đó là đoạn trước kia Dạ Vị Ương đã đọc qua, hắn cẩn thận nghiên cứu đoạn ngắn này, đột nhiên trong đầu nảy ra một ý niệm.

“Nói cách khác, mặc kệ là nam hồ ly hay nữ hồ ly, đều sẽ có hậu đại.”

Trong sách không có ghi chu kỳ mang thai linh tinh gì đó, hắn nhớ hồ ly bình thường từ lúc mang thai đến sinh con chỉ qua mấy tháng, nhưng hắn hiện tại một chút phản ứng cũng không có, hẳn là không nhanh như vậy.

Nhân loại hoài thai mười tháng, hắn lúc này chẳng hề giống người mang thai chút nào. Nằm trên giường đến tối, Dạ Vị Ương đem quyển sách lật tới lật lui xem mấy lần, vẫn không tìm được đáp án làm cho hắn hài lòng.

Trong sách chỉ viết năng lực đặc thù của cửu vĩ hồ, lịch đại đơn truyền, tiểu hồ ly vừa ra đời không có gì đặc biệt, cũng không có nói cửu vĩ hồ như thế nào mang thai, sinh nở ra sao, khi nào thì sinh nở, lúc hoài thai sẽ có phản ứng gì.

Dạ Vị Ương ngồi ở bên giường phát ngốc, người chung quy sẽ không vô duyên vô cớ có hài tử a.

Chính như vấn đề Thường Thiểu Điển hỏi, cha đứa nhỏ là ai?

Người đầu tiên Dạ Vị Ương nghĩ đến là Bắc Thần Diêu Quang, dù sao khoảng thời gian trước Bắc Thần Diêu Quang là người tối tiếp cận hắn nhất.

Tưởng tượng như vậy, Dạ Vị Ương nhất thời trong lòng chua xót, nguyên bản còn muốn nhanh chóng quên đi Bắc Thần Diêu Quang sau đó cùng Lưu Bá Hề tái hợp.

Nhưng hôm nay nếu thật sự cùng Bắc Thần Diêu Quang có tiểu hồ ly, Dạ Vị Ương không còn mặt mũi nào đến cầu xin yêu thương của Đại tướng quân.

“Gia, gia ngài thức dậy chưa? Có muốn ăn cơm không?” Ngoài cửa là thanh âm của quản gia.

Nhắc đến ăn cơm, hắn thật là có chút đói bụng.

Dạ Vị Ương lười đi vào nhà ăn dùng cơm, liền phân phó quản gia đem đồ ăn vào trong phòng, lúc hỏi Thường Thiếu Điển quay lại phủ chưa, Lý Vịnh nói còn chưa trở về, bất quá phòng đã thu thập xong. W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m

“Đúng rồi, Chước Hoa đâu, ngươi có gặp hắn không?” Dạ Vị Ương lại hỏi.

“Nga, đang ở trong sân luyện kiếm, hạ nhân chuẩn bị dọn cơm.” Lý Vịnh trả lời.

“Không cần dọn, lấy thêm chén đũa, gọi hắn vào đây, ta có chuyện muốn nói với hắn.” Dạ Vị Ương phân phó, hắn nhớ quyển sách kia là Chước Hoa đưa tới, nói không chừng Chước Hoa sẽ biết chút gì đó về truyền thuyết cửu vĩ hồ.

Lý Vịnh đi xuống không đến một khắc, Chước Hoa liền từ ngoài cửa bước vào.

“Đại nhân, tìm ta có việc?”

“Vào đây, đóng cửa lại.”

Trở tay đóng cửa, Chước Hoa theo ý Dạ Vị Ương ngồi xuống bên bàn.

“Đại nhân tìm ta, chính là vì sáng nay ta lừa ngươi đi du thuyền thưởng sen, kết quả lại cùng Đại tướng quân gặp mặt?” Chước Hoa sớm đã chờ Dạ Vị Ương đến chất vấn, nhưng đợi cả buổi chiều vẫn không thấy Dạ Vị Ương có phản ứng gì.

Chính là nghe nói Dạ Vị Ương sau khi gặp Thường Thiếu Điển liền một mực ở trong phòng, ngược lại khiến Chước Hoa lo lắng có phải buổi sáng gặp Đại tướng quân đã làm Dạ Vị Ương bị tổn thương?

“Hai người rõ ràng lưỡng tình tương duyệt, mặc kệ có hiểu lầm hay mâu thuẫn gì thì cứ giải khai là tốt rồi, sao phải giống như hiện tại, làm khó dễ nhau như vậy?” Chước Hoa không đợi Dạ Vị Ương trả lời liền nói suy nghĩ của mình.

Dạ Vị Ương khẽ cười, lắc đầu: “Ta biết ngươi muốn tốt cho ta và Bá Hề, bất quá trong chuyện tình cảm người ngoài cuộc nhìn rất đơn giản, đến khi trở thành người trong cuộc mới biết có nhiều chuyện phải thân bất do kỷ đến cỡ nào.”

“Vậy đại nhân tìm ta có việc gì?” Nếu Dạ Vị Ương đã nói như thế, Chước Hoa cũng không nói gì thêm nữa.

Chuyện tình cảm người khác, Chước Hoa không tiện xen vào, sự tình hôm nay nếu không phải Đại tướng quân kính nhờ, Chước Hoa cũng không muốn lừa Dạ Vị Ương.

“Còn nhớ lúc ở Mân thành, ngươi từng tìm cho ta một ít sách về cửu vĩ hồ không? Ta có xem qua một quyển, cảm thấy trong đó viết rất đúng, nên muốn hỏi ngươi một chút, ngươi còn biết chuyện nào khác về cửu vĩ hồ không?” Dạ Vị Ương hỏi thẳng vấn đề.

Không ngờ Dạ Vị Ương tìm hắn cư nhiên là đàm chuyện cửu vĩ hồ, Chước Hoa nghĩ một chút, nói: “Trong sách đều là theo dân gian viết ra, chuyện về cửu vĩ hồ ta biết không nhiều, bất quá lúc còn nhỏ có nghe kể một ít.”

“Nói ta nghe xem.” Dạ Vị Ương nhãn tình sáng lên, có thể biết hơn một chút chính là lợi thêm một chút.

“Lúc còn nhỏ nghe người ta nói, cửu vĩ hồ vì phải tu luyện chín đuôi, nên sẽ cùng nam tử giao hợp, đợi đến khi hồ ly tu luyện thành chín đuôi sẽ trở thành cửu vĩ hồ chân chính.” Chước Hoa bình tĩnh tự thuật.

Bọn họ tuy rằng biết Dạ Vị Ương là cửu vĩ hồ, bất quá cùng Dạ Vị Ương sống chung khá lâu, hiểu được nam nhân này ngay cả bản thân vì sao biến thành cửu vĩ hồ cũng không biết, cho nên bọn họ chưa từng đem Dạ Vị Ương trở thành cửu vĩ hồ chân chính mà đối đãi.

“Mà cửu vĩ hồ ở thời điểm mang thai sinh hậu đại sẽ lựa chọn tinh khí nam tử dung hợp vào mình.” Chước Hoa biết không nhiều, sau khi nói xong liền ngẩng đầu nhìn Dạ Vị Ương, chỉ thấy Dạ Vị Ương chống cằm phát ngốc.”

Hết chương thứ tư
Bình Luận (0)
Comment