Chương thứ mười bảy – Ta mới là cha đứa nhỏ [2]…Trên thuyền hoa không phải chỉ có hai người bọn họ, trừ bỏ Dạ Vị Ương cùng Bắc Thần Diêu Quang, Chước Hoa và Từ Thương Hải cũng đang yên lặng đứng ở đầu thuyền không hề hé răng, giống như đấu xem ai sẽ người mở miệng trước, Thường Thiếu Điển thì ghé vào bàn ngủ gật.
Bắc Thần Nguyệt nhón chân nhìn vào trong khoang thuyền xem Dạ Vị Ương cùng Bắc Thần Diêu Quang nói chuyện, chốc chốc lại nhìn qua đôi sư đồ ở đầu thuyền.
Còn có Kiến An, một mình ngồi bên cạnh bàn cúi đầu nhìn chén trà.
Lương phong thổi qua làm cho chén trà khẽ lắc lư, vang lên tiếng lanh canh hữu lực.
Bắc Thần Diêu Quang nói lời kia tuyệt không dè dặt, người trên thuyền hoa chỉ cần có lỗ tai liền có thể nghe thấy.
“Ngươi từ trước đến nay không phải rất tự tin sao?” Không phải lần đầu tiên nghe được dạng lời này, Dạ Vị Ương sớm tập mãi thành quen, hắn bình bình thản thản nói: “Dám dùng sức mạnh cưỡng bách, lại không dám quang minh chính đại theo đuổi sao?”
Biện pháp tốt nhất đương nhiên là thẳng thắn cự tuyệt, bất quá Dạ Vị Ương không biết mình đã thẳng thắn bao nhiêu lần, nếu cứng rắn không được chỉ thể uyển chuyển mà thôi.
“Quang minh chính đại?” Bắc Thần Diêu Quang hừ nhẹ, thần thái phi dương, vẫn là ngữ khí tự tin tràn đầy, hất cằm nói: “Ta vẫn luôn quang minh chính đại.”
Đương nhiên đủ quang minh chính đại, dám trực tiếp đem người bắt đi.
“Ý ta là bình thường một chút?” Dạ Vị Ương có điểm đau đầu, cùng với người tư duy bất đồng nói chuyện quả thực khó khăn.
Người nào đó phát ra thanh âm nghi hoặc: “Nga? Ngươi cho rằng thế nào mới là bình thường?”
Nhìn Bắc Thần Diêu Quang lộ ra biểu tình nghi hoặc không hề che giấu kia, Dạ Vị Ương cuối cùng cũng hiểu được vì cái gì người đầu tiên hắn coi trọng là Đại tướng quân, mà không phải là Tịch Thiên Thương hay Bắc Thần Diêu Quang, bởi vì Lưu Bá Hề cũng giống như hắn – là người bình thường.
Thích liền đoạt lấy, đây hẳn là chuẩn tắc làm việc của Bắc Thần Diêu Quang đi.
Ở vào vị trí của Bắc Thần Diêu Quang và Tịch Thiên Thương, rất nhiều thứ đều là trực tiếp dâng tới cửa, bọn họ tay cầm quyền lực cùng quy tắc thường dùng biện pháp nhanh gọn để đoạt lấy hết thảy những gì mình thích.
Không phải không có biện pháp khác, giống như trong tay ngươi có súng, nếu muốn một con mãnh thú, hà tất phải mạo hiểm tự mình ra vật lộn với nó, trực tiếp bắn viên đạn là đủ rồi.
Lâu ngày, dần hình thành nên thói quen đơn giản thô bạo của đám hoàng đế này, đại khái đều đã quên cái gì gọi là uyển chuyển.
Tịch Thiên Thương thì vẫn còn chút lý trí, nhưng Bắc Thần Diêu Quang, vấn đề này sợ rằng chưa từng có ai dám cùng hắn đề cập.
“Hai người phải yêu thích lẫn nhau thì mới dài lâu được, chỉ có ngươi thích ta là không đủ, vấn đề hiện tại chính là ngươi như thế nào làm cho ta thích ngươi mới đúng a.” Dạ Vị Ương kiên nhẫn giải thích, mặc dù có một nửa là hắn cố ý nói bừa nhưng đối phương là Bắc Thần Diêu Quang nên hắn không sợ.
Đối với Bắc Thần Diêu Quang đã không còn sợ hãi như lúc đầu, Dạ Vị Ương đột nhiên phát hiện trêu đùa người này như vậy cũng không tồi.
Coi như báo đại thù năm đó Bắc Thần Diêu Quang dọa nạt hắn làm đau hắn.
“Người thích người, chẳng phải là coi trọng diện mạo cùng tài năng của người đó sao.” Lầm bầm một câu, Bắc Thần Diêu Quang chợt tiến lại gần Dạ Vị Ương, hỏi: “Vị Ương, ngươi cảm thấy ta đẹp không?” (o_o)
Đại hồ ly nào đó ngây ra một lúc, khuôn mặt Bắc Thần Diêu Quang phóng đại trước mặt hắn, cặp phượng nhãn xinh đẹp kia dừng ở trên người hắn, loại cảm giác bị nhìn thấu thật dễ khiến người ta đỏ mặt.
Huống chi, Bắc Thần Diêu Quang còn là một nam nhân tuấn mỹ như vậy.
Toàn thân người này tỏa ra loại khí chất vừa âm trầm lại cao quý làm cho diện mạo vốn xuất sắc càng tăng thêm một tầng mị lực quỷ dị, ngươi nói Bắc Thần Diêu Quang quá mức âm trầm đáng sợ, nhưng quý khí trên thân hắn lại giống như ánh sáng của tia nắng ban mai.
Thật sự không thể miêu tả rõ nét, ở khía cạnh Dạ Vị Ương, Bắc Thần Diêu Quang giống như sự kết hợp giữa ác ma cùng thiên thần trong truyện cổ phương Tây, vừa tà ác lại cao quý.
Xuyên qua ánh mắt Dạ Vị Ương, Bắc Thần Diêu Quang cũng đã chiếm được đáp án hắn muốn, nam nhân lộ ra nụ cười vừa lòng, điều này nhất thời làm cho Dạ Vị Ương rơi xuống thế hạ phong, rất không cam lòng phản bác.
“Ngươi có thể thưởng tâm duyệt mục (cảnh đẹp ý vui aka đẹp trai =3=) cả đời sao, ngươi hiện tại bộ dạng đẹp, nhưng tương lai cũng sẽ già đi.”
“Ít nhất trong vài chục năm này ta có thể cho ngươi loại hình yêu thích.” Bắc Thần Diêu Quang không quan tâm nhiều như vậy, hắn nhìn Dạ Vị Ương nói: “Không nói diện mạo, bàn về tài năng, ta có tài trị nước, cầm kỳ thi họa không gì không tinh.”
“Người khác tuy rằng xem ta như độc xà mãnh thú, trên phố cũng có đủ loại tinh đồn đáng sợ về ta, nhưng ta có quy tắc riêng của mình, thưởng phạt phân minh, nếu không triều thần như thế nào phụng ta làm vương?”
Người này vốn có quyền được tự tin, Dạ Vị Ương không thể phản bác.
“Diện mạo cùng tài năng người đều có, nhưng điều quan trọng nhất ngươi lại không có, chính là tôn trọng và che chở ta.” Quan sát xung quanh, Dạ Vị Ương đè thấp thanh âm, nhỏ giọng nói: “Nếu có người nói thích ngươi, nhưng ngươi đối với hắn còn chưa có nhận thức gì, hắn liền mạnh mẽ cùng người phát sinh quan hệ, ngươi sẽ làm sao?”
“Bầm thây vạn đoạn còn không đủ.” Bắc Thần Diêu Quang trong mắt hàn quang chợt lóe.
Dạ Vị Ương nhếch miệng cười, cuối cùng đã chạm đến trọng điểm.
Đại hồ ly thẳng thắt lưng, giơ khóe môi nói: “Này đúng rồi, ngươi muốn đem hắn bầm thây vạn đoạn, còn ta phải như thế nào thích ngươi đây?”
“Tuy rằng ngươi từ trước đến nay thích hồ ngôn giảo biện, nhưng câu này rất có lý.”
Bắc Thần Diêu Quang còn dám chân chân thật thật nói một câu “hồ ngôn giảo biện” thiếu chút nữa khiến Dạ Vị Ương đem đuôi xuất ra trực tiếp trừu hắn, muốn nói “hồ ngôn giảo biện”, đâu ai so được với Bắc Thần Diêu Quang, người này cư nhiên trả đũa, quả thực đáng giận.
“Bất quá ngươi cùng ta không giống, thế gian này không ai có thể cưỡng bách được ta, huống hồ ta tuy là cưỡng bách ngươi, cũng bởi vì muốn ngươi biết trong tâm ngươi có ta, chẳng qua lo lắng quá nhiều nên không dám thừa nhận mà thôi.”
“Ta xem ngươi không những là đại biến thái, mà còn là tên bệnh thần kinh siêu cấp tự kỷ!”
Hướng Bắc Thần Diêu Quang phun một câu, Dạ Vị Ương đứng dậy rời đi, hắn sợ nếu còn cùng người này tiếp tục nói chuyện, hắn sẽ tức giận đến bụng đau, ngày thường tức giận không sao cả, hiện tại có tiểu hồ ly thì không được.
Thường Thiếu Điển nói, tức giận đối với đứa nhỏ không tốt.
Dạ Vị Ương hướng đến chỗ Thường Thiếu Điển đang ngủ gật trên bàn, hắn tính toán để Thường Thiểu Điển kê cho hắn chén thuốc an thần, miễn cho tiểu hồ ly lại đá hắn.
Ngay tại thời điểm đi ngang qua Kiến An, nữ tử vừa rồi im lặng không nhúc nhích đột nhiên phát điên xông về phía Dạ vị Ương, Dạ Vị Ương không hề phòng bị cả kinh mắt thấy sắp bị đâm tới, thân thể đột nhiên cảm giác một trận lực lượng mãnh liệt trên vai.
Chờ đến khi Dạ Vị Ương hồi phục tinh thần, Bắc Thần Diêu Quang đã chậm rãi buông hắn ra, hắn nghiêng đầu nhìn nam nhân, thấy Bắc Thần Diêu Quang đang lạnh lùng nhìn chằm chằm Kiến An.
Trong tay Kiến An là thanh chủy thủ lóe lên hàn quang sắc bén, vẻ mặt thất kinh cùng vô tội, nhìn thấy gương mặt lạnh lẽo của Bắc Thần Diêu Quang, tay nàng không ngừng run rẩy, trong mắt tràn ngập sợ hãi cùng hoảng hốt.
“Ta… Ta không phải cố ý.” Lui từng bước về phía lan can thuyền, Kiến An đột nhiên biến sắc khóc lớn, tay cầm chủy thủ chỉ vào Dạ Vị Ương gào thét: “Đều là ngươi sai! Đều là ngươi sai!”
Khuôn mặt nguyên bản xinh đẹp bởi vì tức giận cùng phẫn nộ mà trở nên dữ tợn, Kiến An đối với Dạ Vị Ương không ngừng mắng chửi chỉ trích: “Vì cái gì ngươi không chết đi, nếu ngươi chết, tất cả mọi người sẽ yêu ta.”
“Vì cái gì người nào cũng thích ngươi, vì cái gì ngay cả bươm bướm cũng thích ngươi…” Kiến An một bên khóc, một bên nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Dạ Vị Ương, “Ta hận ngươi, ngươi chết đi, ngươi chết đi a!”
Chước Hoa bên cạnh muốn tiến lên đem Kiến An chế phục, Dạ Vị Ương ra hiệu cho Chước Hoa không cần đi qua, hắn thoáng bình phục tâm tình, rồi hướng nữ tử đang phát điên mắng to: “Ngươi mắc chứng hoang tưởng? Cảm thấy toàn bộ thiên hạ này đều phải sủng ngươi sao? Ngươi cho rằng địa cầu này đều quay xung quanh ngươi?!”
“Khóc cái gì mà khóc, ngươi cảm thấy bản thân thê thảm, ngươi thảm cái gì mà thảm? Ngươi là ăn không đủ no mặc không đủ ấm? Liền cảm thấy ngươi trong thiên hạ đều có lỗi với ngươi? Bộ dạng hiện tại chính là ngươi tự tìm, không thể trách người khác.”
Dạ Vị Ương tức giận đến cùng cực, nữ nhân điên này lúc trước muốn giết hắn, bây giờ vẫn muốn giết hắn, hắn hiện tại không phải một mình, trong bụng còn có một bảo bảo.
Vừa rồi may mắn tránh thoát, nếu chủy thủ kia thật sự đâm trúng hắn làm bị thương tiểu hồ ly thì phải làm sao bây giờ. Ngay cả khi Dạ Vị Ương là người ngay cả con gà cũng không dám giết cũng nhất định đem Kiến An bóp chết.
Nếu không phải bận tâm thể diện Thiên quốc, bọn họ hôm nay cũng sẽ không để Kiến An rời đi.
“Ta muốn giết ngươi, ta muốn giết ngươi, cho dù ta chết cũng không buông tha ngươi, Dạ Vị Ương, cho dù ta chết cũng không buông tha ngươi!” Kiến An căn bản không nghe vào một chữ, càng không ngừng mắng nam nhân.
“Chết cũng không buông tha? Tốt, ngươi muốn chết liền nhảy xuống hồ đi.” Thế giới này không phải người nào cũng biết phân biệt phải trái.
“Hảo, ta chết, ta biết ngươi muốn ta chết mà, ha ha ha! Các ngươi thấy không, đây chính là bộ mặt thật của Dạ Vị Ương, hắn muốn ta chết, muốn ta chết a!” Kiến An vẫn lớn tiếng la hét không ngừng, muốn mọi người nghe thấy lời của nàng.
Dạ Vị Ương nở nụ cười: “Ngươi cho rằng bản thân có thể giết ta, ta thì không thể giết ngươi sao?” Bạn đang �
“Ngươi nói đúng rồi, ta hiện tại muốn ngươi chết.” Đại hồ ly hôm nay thật sự sinh khí, tim hắn đến bây giờ vẫn còn đạp thình thịch, nếu nữ nhân ngu ngốc kia làm bị thương tiểu hồ ly của hắn, hắn không dám nghĩ hậu quả sẽ như thế nào.
Gặp Kiến An vẫn ở nơi đó ồn ào, Dạ Vị Ương quát: “Nhảy a, ngươi không phải nói biến thành quỷ cũng không buông tha ta sao, hiện tại như thế nào không nhảy? Dạ Vị Ương ta ngay tại đây nói cho ngươi biết, chỉ cần ngươi nhảy xuống, sẽ không có ai nhảy theo cứu ngươi, bảo đảm ngươi chìm xuống đáy hồ biến thành lệ quỷ!”
“Ngươi… Ngươi… Tên nịnh thần lớn mật.” Kiến An đứng ở lan can nhìn thoáng qua mặt hồ sâu không thấy đáy, lại nhìn xung quanh thuyền, cho dù có không ít đại thần ở đây, nhưng không ai đứng ra can giải.
“Ta chết cũng kéo ngươi theo!” Kiến An lớn tiếng hô, siết chặt chủy thủ trong tay hướng Dạ Vị Ương vọt tới, còn chưa đi đến hai bước đã bị Bắc Thần Nguyệt đột nhiên xuất hiện bên cạnh một cước đá bay xuống hồ.
Bắc Thần Nguyệt vỗ vỗ tay, nói với Dạ Vị Ương: “Hiếm khi được nhìn thấy bộ dáng ngươi phát hỏa, bất quá cùng nữ nhân điên này nói chuyện ngươi không ngại mệt sao.”
“Cứu mạng! Cứu mạng! Mau cứu ta!” Trong hồ truyền đến từng trận la hét của Kiến An.
“Quên đi, vớt nàng lên.”
Nghe tiếng gào thét của Kiến An, Dạ Vị Ương cảm thấy phiền lòng, hắn nhẹ nhàng xoa bụng có chút phát đau, hắn không phải là thánh mẫu bạch liên hoa, chính là nếu Kiến An thật sự chết trong hồ, chỉ e quan hệ giữa Thiên quốc và Bắc Thần quốc gặp bất lợi, huống chi xung quanh có nhiều người như vậy, trở về chậm rãi xử lý cũng không muộn.
Hết chương thứ mười bảy