Đại Nịnh Thần

Chương 149

Chương thứ hai mươi bốn – Không thể khống chế



Ở bên giường ngồi xuống, Dạ Vị Ương bỏ tay khỏi bụng, khi hắn nhìn Bắc Thần Diêu Quang ngồi xổm xuống, hai má dán vào bụng mình, mặt Dạ Vị Ương đột nhiên nóng lên.

Bộ dáng Bắc Thần Diêu Quang thoạt nhìn như đang chăm chú lắng nghe tiểu hồ ly trong bụng có phải đang giãy dụa hay không, điều này khiến hắn nhớ tới cảnh tượng hay xem trên TV, trượng phu cùng thê tử mang thai cùng một chỗ tình nồng mật ý.

Đang lúc suy nghĩ, bụng đột nhiên nhói lên, như là đáp lại Bắc Thần Diêu Quang yên lặng lắng nghe, tiểu hồ ly trong bụng bắt đầu không an phận mà vặn vẹo.

“Vật nhỏ, ngươi phải hảo hảo bồi Vị Ương, phụ thân sau này lại đến nhìn ngươi.”

Dạ Vị Ương chưa bao giờ nghĩ tới, kẻ độc tài độc đoán như Bắc Thần Diêu Quang sẽ hiển lộ ra vẻ mặt từ phụ như vậy.

“Ta phải đi.” Ở trên bụng Dạ Vị Ương các lớp quần áo hôn một cái, Bắc Thần Diêu Quang đứng lên.

Dạ Vị Ương gật đầu, nói: “Nếu tiểu hồ ly đã nhận thức ngươi, tương lai khi nó ra đời, ta hy vọng ngươi cũng sẽ ở đây, để lúc nó mở mắt lần đầu tiên nhìn thế giới này, có thể nhìn thấy thân nhân thương nó quan tâm nó.”

Không còn là cưỡng chế ép buộc, lúc này thái độ Dạ Vị Ương dần nhuyễn xuống chậm rãi nảy sinh tín nhiệm cùng tiếp nhận hắn, đây mới là điều Bắc Thần Diêu Quang chân chính muốn, cảm giác bình yên thích ý, ấm áp dài lâu.

Đưa tay thay nam nhân vén lọn tóc rơi trước trán, Bắc Thần Diêu Quang tiến lên nhẹ nhàng ôm lấy Dạ Vị Ương, không còn kịch liệt chiếm hữu khiến người hít thở không thông trong dĩ vãng, phần điềm đạm cùng ôn nhu này làm cho Dạ Vị Ương thấy được một mặt thuộc về Bắc Thần Diêu Quang mà hắn chưa biết.

“Chiếu cố tốt chính mình, hồ ly.”

Người nọ ở trên cổ hắn ấn một cái hôn thật sâu, sau đó xoay người nhanh chóng rời đi, không hề dừng bước, không hề quay đầu.

Dạ Vị Ương nhìn bóng dáng cao ngạo của Bắc Thần Diêu Quang mơ hồ cũng hiểu được tâm tư người nọ, nếu thật sự quay đầu, chỉ e Bắc Thần Diêu Quang không kiềm chế nổi ý niệm mang hắn đi Bắc Thần quốc.

Dạ Vị Ương thậm chí tin tưởng, nếu không bởi vì hắn hiện tại có thai không tiện lặn lội đường xa, tên kia nhất định không tốt bụng để hắn ở lại Thiên quốc.

Cúi đầu sờ bụng nhỏ hơi nhô lên, Dạ Vị Ương giương khóe miệng, khi hắn biến thành hồ ly, sau đó gặp gỡ Bắc Thần Diêu Quang, hắn chưa từng nghĩ tới hắn và Bắc Thần Diêu Quang sẽ có một ngày như vậy, tên nam nhân biến thái giết người không chớp mắt kia sẽ có một mặt ôn nhu như thế.

“Bắc Thần Diêu Quang rốt cuộc cũng lăn về ổ của hắn, nếu hắn còn không về, Bắc Thần quốc từ trên xuống dưới đại khái sẽ cho rằng ta giam giữ hắn a.”

Việc Bắc Thần Diêu Quang ly khai Thiên quốc, có một người khẳng định rất sung sướng, Tịch Thiên Thương cùng Dạ Vị Ương ngồi dưới bóng râm ăn trái cây ngọt ngào, vừa cùng nam nhân nói chuyện phiếm, vừa cúi đầu xử lý tấu chương.

Đối với vài sự kiện thú vị, ngẫu nhiên có thể cùng Dạ Vị Ương đàm luận một phen, chia sẻ chút ý kiến.

“Bá Hề một tháng nữa sẽ trở lại, hiện tại ngươi có thể nói cho ta biết, Côn Châu bên kia xảy ra chuyện gì không?”

Dạ Vị Ương lúc trước không hỏi, không phải hắn không muốn biết, mà là hắn sợ chính mình nghe được vài tin tức không tốt sẽ quá mức lo lắng, Tịch Thiên Thương và Lưu Bá Hề gạt hắn, chung quy là có lý do của bọn họ.

“Côn Châu bên kia xảy ra chút vấn đề, lúc trước tính toán xây đê ngăn lũ ở Côn Châu nhớ không? Sau đó cư nhiên xây chưa được phân nửa thì sập, khiến cho công nhân gặp tai nạn, sau khi điều tra liền phát hiện quan viên địa phương cấu kết tham ô.”

Tịch Thiên Thương không tiếp tục giấu diếm, đem sự tình Côn Châu nói ra.

“Nếu phải cần đến Bá Hề, sẽ không đơn giản chỉ là tham ô đi?”

Tịch Thiên Thương gật đầu, đại hồ ly quả nhiên thông minh, hắn lại nói: “Đúng vậy, tham ô bình thường đích xác không cần Bá Hề tự mình động thủ, chính là Côn Châu gần biển, trên biển thường xuyên xuất hiện hải tặc, trừ bỏ cướp bóc tàu thuyền vãng lai còn lên bờ cướp bóc dân lành.”

“Bởi vì trước đó tiên đế thống trị không tốt, hải tặc thập phần hung hăng ngang ngược, thẳng đến thế hệ của cha ta Tịch Thiên Lâu dẫn binh thảo phạt mới đem dáng vẻ kiêu ngạo của bọn chúng diệt xuống, từ đó về sau, Côn Châu liền lưu lại một nhánh thủy quân dùng để đối phó hải tặc.”

Dạ Vị Ương nghe đến đây liền đánh gảy lời Tịch Thiên Thương, cười nói: “Lúc trước ở phong lâm biệt viện thấy ngươi lén giấu bức họa sư phó, ta còn tưởng nghe thầm mến hắn.”

Vấn đề còn lại không cần Tịch Thiên Thương nói Dạ Vị Ương cũng đoán được, đơn giản chính là quan viên cùng thủy quân cấu kết tham ô, hiện giờ bị hoàng đế trong kinh thành biết được ngẫu nhiên sẽ không cúi đầu nhận tội, khó trách phải cần Lưu Bá Hề tự thân xuất mã.

Tịch Thiên Thương trừng mắt liếc Dạ Vị Ương một cái, giả vờ tức giận nói: “Lời này nếu để sư phó nghe được, xem hắn sau này còn thương ngươi nữa không.”

“Ta không sợ, ta có tiểu hồ ly.” Dạ Vị Ương giương khóe miệng: “Sư phó nói, nếu ngươi dám khi dễ ta, người nhất định sẽ xuất sơn hung hăng đánh ngươi một trận.”

“Hảo a, Dạ Vị Ương, ngươi hiện tại đã có chỗ dựa vững chắc rồi đúng không?” Tịch Thiên Thương cười đứng dậy, xoắn tay áo, “Bảo sư phó đánh ta, ta đây trước thu thập ngươi một chút.”

Chính là thời điểm đi tới, không biết từ khi nào Chước Hoa đã xuất hiện bên cạnh ho khan hai tiếng.

,,,,,,,,,,

,,,,,,,,,,

Dạ Vị Ương ngồi ở ải tháp nhìn Tịch Thiên Thương cùng Chước Hoa đang thấp giọng nói chuyện cách đó không xa, Chước Hoa đến đây đại khái là muốn bẩm báo sự tình gì đó.

Từ sau khi mang đứa nhỏ, hắn cũng rất ít quản chuyện trong triều, chỉ đem tinh lực đặt ở công trình sắp hoàn thành ở Quảng Nam, mà Tịch Thiên Thương cơ bản cũng không cùng hắn bàn luận chuyện trong triều.

Tuy rằng có chút vô trách nhiệm, bất quá cũng coi như là “nghỉ sản” đi? Dạ Vị Ương bị ý tưởng quái dị này hù sợ, nhanh chóng dùng sức lắc đầu.

Vật nhỏ trong bụng lại bắt đầu không an phận, Dạ Vị Ương cúi đầu nhìn cái bụng nhô ra sắp không còn giấu được nữa, lúc trước chỉ hơi tròn, hiện tại đã rất giống người đang mang thai.

Tuy rằng không thể so sánh với nữ nhân mang thai bình thường, bất quá lúc này đã rất rõ ràng, đáng tiếc không biết khi nào thì đứa nhỏ ra đời, khiến Dạ Vị Ương vừa mong chờ vừa lo sợ.

Tiểu hồ ly đang lớn dần, vậy sau này sẽ chui ra thế nào?

Miên man suy nghĩ hồi lâu, Dạ Vị Ương hướng Tịch Thiên Thương bọn họ bên kia, hai người vẫn còn cúi đầu nói gì đó, trên mặt Tịch Thiên Thương mang theo vẻ túc mục ngưng trọng mà Dạ Vị Ương chưa từng thấy.

Tiểu hồ ly trong bụng lại đá tới đá lui, vừa rồi còn bình yên hiện tại liền dấy lên nỗi lo lắng, Dạ Vị Ương âm thầm siết tay áo nhíu mày, đáng tiếc không nghe thấy Tịch Thiên Thương bọn họ nói cái gì.

Một con chim nhỏ líu ríu trong ngọn cây nhảy tới nhảy lui, Dạ Vị Ương suy tư một lát, hướng chim nhỏ nheo mắt, chim nhỏ tung cánh bay đến nhánh cây bên cạnh hai người Tịch Thiên Thương và Chước Hoa đậu xuống. Một lúc sau, chim nhỏ liên bay trở về bên cạnh Dạ Vị Ương líu ríu một phen, sắc mặt nam nhân thoáng chốc trở nên khó xem.

“Bá Hề ở đâu?!” Lập tức từ trên ải tháp đứng dậy, Dạ Vị Ương hướng đám người Tịch Thiên Thương chạy tới.

“Vị Ương?” Tịch Thiên Thương vội đỡ lấy nam nhân lảo đảo đi đến.

“Bá Hề có phải đã xảy ra chuyện, các ngươi đừng gạt ta, mau nói cho ta biết.” Dạ Vị Ương từ chim nhỏ nghe được Tịch Thiên Thương cùng Chước Hoa nói chuyện, nghe được câu mấu chốt.

【Đại tướng quân hiện tại không biết tung tích, chúng thần đã phái người khắp nơi tìm kiếm. 】 W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m

“Chẳng phải đã nói tất cả đều ổn thỏa sao, không đến một tháng nữa là trở về sao, như thế nào đột nhiên tung tích không rõ, còn có tìm kiếm, tìm kiếm cái gì a?” Trong đầu trống rỗng, Dạ Vị Ương chỉ cần thấy lồng ngực ập tới từng trận đau nhức.

Hắn không dám nghĩ nhiều, hai tay nắm lấy bả vai Tịch Thiên Thương hơi phát run, muốn biết rốt cuộc đã xảy ra sự tình gì, lại sợ bản thân nghe được tin tức không muốn nghe.

“Chước Hoa, ngươi nói cho ta biết, Đại tướng quân hiện giờ ra sao?” Đáy lòng đầy rẫy bất an khiến Dạ Vị Ương không thể bảo trì bình tĩnh.

“Vị Ương, ngươi bình tĩnh một chút.” Tịch Thiên Thương cau mày, hắn không đoán được Dạ Vị Ương sẽ nghe được bọn họ nói chuyện.

Chước Hoa mang tin tức về Tịch Thiên Thương cũng vừa mới biết, thậm chí đều chưa kịp tiêu hóa, liền vội vàng trấn an nam nhân đang mất khống chế.

“Này…” Chước Hoa bối rối, nhìn hai mắt Dạ Vị Ương dõi theo hắn, giống như có một cỗ ma lực khiến hắn mở miệng: “Thời điểm Đại tướng quân cùng hải tặc chạm mặt trên biển, vừa vặn đụng phải cơn bão, thuyền bị lật.”

Dứt lời, Chước Hoa vội che miệng, hắn không biết vì sao mình lại nói ra.

“Thuyền… lật?! Còn người thì sao, người thì sao?!” Giống như sét đánh giữa trời quang, Dạ Vị Ương quả thực không tin được những gì mình nghe thấy, hai tay không khống chế mà run rẩy, ngực từng đợt co rút, đau đến mức không thở nổi.

“Người.. tạm thời chưa tìm được.” Xem chừng cũng chẳng còn gì để giấu, Tịch Thiên Thương chỉ có thể nói ra chân tướng.

Ánh mắt nhất thời trở nên mờ mịt, bên tai Dạ Vị Ương không ngừng quanh quẩn câu nói của Tịch Thiên Thương “Người vẫn chưa tìm được!”, một người rơi xuống đại dương mênh mông sâu thẳm, còn có bão táp cuồng phong, sẽ phát sinh cái gì?

Dạ Vị Ương không thể đè nén chính mình nghĩ tới cảnh tượng Lưu Bá Hề bị nước biển nuốt chửng, hắn càng không muốn nghĩ, lại càng bị cơn ác mộng đó vây khốn, tựa như chính hắn mới là kẻ rơi xuống biển sâu, trên mặt nước không ngừng kêu cứu, mơ hồ mà chân thật đến đáng sợ.

Dần dần, khuôn mặt Tịch Thiên Thương xuất hiện trước mắt hắn, càng lúc càng rõ ràng, cũng dần dần nghe được tiếng hô lớn của đối phương.

“Vị Ương! Dạ Vị Ương ngươi bình tĩnh!”

Tiếng hô thất thanh, làm cho nam nhân suýt bị cơn ác mộng nuốt chửng thanh tỉnh trở lại, Dạ Vị Ương tựa trong lồng ngực Tịch Thiên Thương, ánh mắt mờ mịt đã dần khôi phục thần thái.

“Ngươi nghe rõ đây, Bá Hề không phải là kẻ dễ dàng chết như vậy, hắn nhất định còn sống, hắn còn phải nhìn thấy tiểu hồ ly ra đời, Bá Hề nhất định không chết, Vị Ương, không có việc gì, không có việc gì.” Đem đại hồ ly ủng vào trong ngực gắt gao ôm lấy, Tịch Thiên Thương một lần lại một lần an ủi nam nhân.

Trong lồng ngực dày rộng ấm áp của Tịch Thiên Thương, Dạ Vị Ương cố gắng làm cho đầu óc mình tỉnh táo lại, hiện tại mất bình tĩnh thì có ích gì!

Hết chương thứ hai mươi bốn
Bình Luận (0)
Comment