Chương thứ bảy – Tuyết sơn bạch liên giáo [thượng]…Mặc dù không phải lần đầu đến Bắc Thần quốc, nhưng lại là lần đầu tiên có thể dễ dàng ở nội địa Bắc Thần quốc du ngoạn.
Dạ Vị Ương và Thường Thiếu Điển giống như dân chúng bình thường tùy ý ở phụ cận khách điếm tản bộ, thương phẩm của Hà Hoa trấn đa số đều làm từ sen, tỷ như cao hoa sen mềm mịn ngon miệng cùng những trang sức thủ công tinh xảo hình dáng hoa sen.
Dạ Vị Ương đối với mấy yên chi thủy phấn không có hứng thú, sức phẩm trâm cài tóc các loại cũng chỉ tò mò không quá yêu thích, nhưng nghĩ sắp đến Tử Vi thành gặp Bắc Thần Nguyệt, hắn vẫn là mua một ít son phấn và trang sức nữ tử thích.
“Thiếu Điển, ta có chút khó hiểu.” Ngắm nhìn trâm cài tóc hình hoa sen trên tay, Dạ Vị Ương nhìn dân chúng thuần phát lui tới, nói: “Thiên quốc, Kim quốc còn có Bắc Thần quốc, tiền tệ tuy rằng khác nhau, nhưng cớ sao mọi người đều đồng dạng ngôn ngữ, viết cùng một loại ký tự?”
“Gia có điều không biết, kỳ thực năm trăm trước Thiên quốc, Kim quốc, Bắc Thần quốc cùng Đông đảo ngoài biển kia đều là cùng một quốc gia, nhưng về sau nam có Nguyệt Thăng xâm lấn, tây có Ngọc Hành làm loạn, nội chiến liên miên, qua vài thập niên liền biến thành bộ dáng hiện giờ.” Thường Thiếu Điển giải thích, “Cho nên Thiên quốc, Kim quốc, Bắc Thần quốc tuy rằng tiền tệ khác nhau, nhưng ngôn ngữ thậm chí là văn hóa đều đồng tông đồng nguyên, gần giống như nhau, cũng không có quá nhiều phân biệt.”
Dạ Vị Ương từng đọc qua vài quyển sách nói về thế giới này, bất quá hắn ở đây mới hơn một năm, một năm qua trừ bỏ phát sinh vài chuyện, trên thực tế những vấn đề căn bản hắn chẳng biết được bao nhiêu.
Lúc này được Thường Thiếu Điển phổ cập, hắn tò mò hỏi: “Vậy nhiều năm qua, không có người nào muốn đem những quốc gia đó thống nhất như năm trăm năm trước sao?”
“Đương nhiên có, chính là Thiên quốc đối mặt với uy hiếp của Nguyệt Thăng quốc ở phía nam, Kim quốc giáp với hai cường quốc đang kéo dài hơi tàn, mà Bắc Thần quốc tuy rằng thực lực tối thịnh, nhưng muốn nam tiến thì cũng tổn thất rất lớn, hơn nữa phía tây còn có Ngọc Hành quốc.”
“Ngọc Hành quốc?” Dạ Vị Ương nghe nhiều nhất chính là Thiên quốc, Kim quốc, Bắc Thần quốc và Nguyệt Thăng quốc, hẳn là phía tây có Ngọc Hành quốc, chỉ là một năm nay ít nghe có ai nhắc tới.
Hắn nhớ mùa thu năm trước, hắn cùng Tịch Thiên Thương làm đại hội quyên tiền, lúc đó đích thực có sứ giả của Ngọc Hành quốc, bất quá đối phương không có chỗ nào đặc biệt, Dạ Vị Ương cũng rất khó để trong lòng.
“Theo tư liệu trong sách ghi lại, năm trăm năm trước Ngọc Hành quốc, Thiên quốc cùng Bắc Thần quốc chỉ cách nhau mấy con sông, nhưng sau đó bùng nổ chiến tranh lại xảy ra động đất, khi ấy ranh giới giữa ba nước đột nhiên hiện lên một tòa núi, tòa núi kia vừa cao vừa rộng, vô hình trung hình thành lá chắn thiên nhiên, cũng bởi vì như thế, Ngọc Hành quốc không thể không lui quân về nước.”
Thường Thiếu Điển vừa đi vừa nói: “Vài thập niên trước Ngọc Hành quốc cũng xảy ra nội loạn, hơn nữa hiện giờ giữa ba nước có lá chắn hiểm yếu, nhiều năm qua ít khi chủ động phát động chiến tranh.”
“Bắc Thần quốc xưa nay tự xưng cường quốc mạnh nhất đại lục, chẳng lẽ lại sợ Ngọc Hành quốc sao?” Dạ Vị Ương tò mò hỏi.
Năm trăm năm trước phỏng chừng đụng phải thời gian chuyển dời đại lục, làm bình nguyên biến thành núi, bị núi cao ngăn trở vô tình khiến Ngọc Hành quốc ngăn cách với những quốc gia khác, khó trách năm vừa qua hắn mơ hồ không nghe tin tức gì về Ngọc Hành quốc.
Nếu không phải Thường Thiếu Điển lúc này nhắc tới, Dạ Vị Ương cũng khó nghe tới danh tự của đất nước này.
“Người Ngọc Hành quốc phần lớn dũng mãnh thiện chiến, thực lực tuy rằng không quá mạnh nhưng không phải dễ đối phó, hiện giờ vì có lá chắn hiểm yếu khiến những quốc gia khác an tâm phát triển, nhưng lại vô pháp biết được Ngọc Hành quốc đang là tình huống gì.”
Cổ có điểm khát, Dạ Vị Ương và Thường Thiếu Điển đến quán trà ven đường ngồi xuống nghỉ ngơi, trà sen của Hà Hoa trấn vô cùng nổi danh, hai người liền uống hết hai chén, tái ăn thêm chút quà vặt tiếp tục nói chuyện phiếm.
Sau khi bọn họ tiến vào gần đó cũng có bốn người ngồi xuống, tuy nói nơi này là Bắc Thần quốc, lại đang ở trong một trấn nhỏ thoạt nhìn yên bình, nhưng Bắc Thần Diêu Quang sao có thể để đại hồ ly ra ngoài một mình, bốn người này không hạn chế hoạt động Dạ Vị Ương, nhưng thời điểm nam nhân xuất hành sẽ lặng lẽ đi theo.
Dạ Vị Ương đương nhiên biết, cũng không quản bọn họ theo sau, từ khi trải qua nhiều chuyện hắn rất là yêu quý sinh mệnh của mình, có người âm thầm bảo hộ cũng tốt.
“Chuyện ở Côn Châu Thiên quốc các ngươi biết chưa, nghe đồn lũ lụt lớn lắm, sóng biển còn cao hơn cả mấy tầng lầu, đánh ầm ầm cuốn trôi hết người lẫn nhà cửa.”
“Ồ, vậy là chết nhiều người lắm hả?”
Mấy dân chúng cách bàn vừa uống trà vừa bàn tán, nghe được bọn họ nhắc tới sự tình Côn Châu, Dạ Vị Ương liền dựng lỗ tai lên nghe.
Bản năng bát quái ở thời đại nào cũng giống nhau, tuy nói tốc độ truyền tin ở cổ đại rất chậm, bất quá thiên tai ở Côn Châu sau một tháng đã truyền đến Bắc Thần quốc.
“Vùng duyên hải Côn Châu có vài vạn người, nhưng nghe nói chết có mấy chục người thôi, đa số đều biết trước có sóng thần nên sớm chạy lên chỗ cao nhất gần đó, biết chuyện gì xảy ra tiếp theo không?”
“Dân chúng nhanh chóng chạy trốn?”
Người nọ nở nụ cười, cầm chén trà uống một ngụm, nói: “Sai rồi, sóng thần xảy ra rất nhanh, ngươi một người chỉ có hai chân có thể chạy được bao xa, đường huynh ta lúc ấy làm sinh ý ngay tại Côn Châu, nghe nói là hộ bộ thượng thư Dạ Vị Ương mang theo dân chúng chạy lên núi trốn, lúc này mới nhặt được cái mạng.”
Thường Thiếu Điển vừa nghe người đó cư nhiên nhắc đến tên Dạ Vị Ương, liền hướng Dạ Vị Ương nhìn qua, lại thấy hắn đang dựng lỗ tai nghe trộm.
“Dạ Vị Ương? Chưa từng nghe đến.” Vài người bên cạnh tỏ vẻ không biết.
Người nọ cười lên, đắc ý dào dạt hất cằm, một tay cầm chén trà, một bên vỗ đùi, nói: “Các ngươi đúng là nhà quê, Dạ Vị Ương kia tuy là nam nhân, nhưng nghe nói bộ dáng so với nữ nhân còn đẹp mắt hơn, chính là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân nha!”
Nếu Dạ Vị Ương đang uống trà, phỏng chừng trực tiếp phun ra.
Hắn tuyệt không thích danh xưng “Thiên hạ đệ nhất mỹ nhân” kia, hoàn hoàn toàn toàn là do “Dạ Vị Ương” ngày trước tự kỷ, hắn lớn lên bộ dạng đoan chính, cùng với “Thiên hạ đệ nhất mỹ nhân” gì đó tuyệt không can hệ.
Phải nói là “Thiên hạ đệ nhất hồ ly”, hoặc “Thiên hạ đệ nhất đại thần”, “Thiên hạ đệ nhất soái ca”, Dạ Vị Ương còn thích, này “mỹ nhân mỹ nhân”, tổng cảm thấy không được tự nhiên.
Hắn bộ dáng đúng là khuynh quốc khuynh thành, về phần trong quán trà cũng không có mấy người đặc biệt chú ý, diện mạo dù đẹp tới đâu cũng là nam nhân, thế gian này không phải ai cũng thích nam phong a.
Về sau những bàn bên cạnh cũng gia nhập bát quái, lúc đầu nói “Thiên hạ đệ nhất mỹ nhân Dạ Vị Ương” đáng ghét trong truyền thuyết mỹ lệ như thế nào, thật sự giống như tiên nhân hạ phàm, khuynh quốc khuynh thành, họa quốc lam nhan.
Xong rồi lại có người nói Dạ Vị Ương bây giờ không phải là Dạ Vị Ương trước kia, một năm trước đã chết, Dạ Vị Ương hiện tại chính là thượng tiên giáng thế, bằng không sau lại đột nhiên khởi công xây dựng thủy lợi còn có năng lực biết trước khả năng sóng thần sắp đến.
Dạ Vị Ương ngồi một bên nghe tới choáng váng, hóa ra hắn không phải người, rõ ràng có thể bay lên trời, tùy tiên lặn xuống biển, thượng tiên không gì không làm được.
Bất quá ngẫm lại cũng đúng, xã hội hiện đại tin tức còn hỗn tạp đồn thổi bay đầy trời, huống chi là thời cổ đại chỉ thông qua truyền miệng.
Tựa như địa phương Quảng Nam kia, Dạ Vị Ương từng nghe có người đồn hoàng đế trên đầu có sừng thú, thật sự có thể bay lên trời biến thành rồng, hiện giờ thế nhân nghe được chút chuyện liền một phen mắm dặm muối sáng tác thêm, càng không thể trách người ở Hà Hoa trấn nghĩ hắn là tuyệt thế mỹ nam tử tiên nhân hạ phàm. W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
Dạ Vị Ương nghe người khác say mê kể về mình, trên bàn để lại ít bạc vụn, lặng lẽ cùng Thường Thiếu Điển ly khai quán trà, Dạ Vị Ương sợ nghe tiếp nhịn không nổi sẽ cười ra tiếng.
“Mỹ danh của đại nhân bây giờ đã truyền khắp thiên hạ.” Thường Thiếu Điển cúi đầu cười nói.
“Mỹ danh này tuy rằng có chút khoa trương, nhưng so với danh xưng “Đại nịnh thần” bị vạn người phỉ nhổ thì cũng tốt lắm, rất tiến bộ.”
Sau khi rời khỏi quán trà Dạ Vị Ương suy nghĩ đi dạo một hồi có thể sẽ đụng phải đôi phụ tử Bắc Thần Diêu Quang và Thiên Hữu hay không, đi tiếp đoạn đường chỉ thấy phía trước rất đông người vây quanh thập phần náo nhiệt.
Dạ Vị Ương không phải người thích náo nhiệt, bởi vì náo nhiệt đôi khi sẽ gặp phiền toái, bất quá khi bọn họ đi ngang qua liếc mắt vào đám người liền nhìn thấy, một nữ tử y phục trắng toát trên tay cầm một đóa bạch liên hoa, giống như bị quỷ nhập hai mắt ngước lên trời, miệng lẩm bẩm.
Trước mặt bạch y nữ tử, một nam nhân trung niên ăn mặc như thần côn, niệm luyên thuyên gì đó, đột nhiên quát to một tiếng, bàn tay vói vào cái chảo nóng trước mặt, bên cạnh mọi người đều phát ra âm thanh sợ hãi.
“Bạch Liên thánh mẫu ban cho ta thần lực!” Thần côn rống một tiếng, hai tay ở trong lòng chảo bắt đầu chà xát, chính là hai tay không hề bị bỏng.
Mấy nữ tử phía sau thần côn cùng xướng lên, Dạ Vị Ương nghe thấp thoáng mấy nàng xướng “tuyết sơn bạch liên” gì đó.
Những người xung quanh thấy thế sợ hãi than, các bạch y nữ tử tay cầm bạch liên hoa đi tới giật dây dân chúng giao nhập giáo hội, Dạ Vị Ương dừng cước bộ nhìn chốc lát, chợt nghe vài người nói, chỉ cần vào Tuyết sơn Bạch Liên giáo, thành tâm cung phụng Bạch Liên thánh mẫu, sau này sẽ không bệnh không đau, có được thần lực tự động hồi phục.
Lúc trước vừa bị người nói là tiên nhân hạ phàm, không ngờ hiện tại Dạ Vị Ương gặp được thần côn, thật đúng là khéo.
Dạ Vị Ương đang muốn quan sát thêm chút nữa, nhìn xem bọn người này muốn làm cái gì, liền thấy thần côn đi tới trước mặt hắn, giả vờ tư thái cao cao tại thượng, nhìn Dạ Vị Ương gằn từng tiếng chậm chạp nói: “Ta là Ngọc Thanh Chân Nhân, từ trước đến nay không dễ dàng thu đồ đệ, vị công tử này, ta và ngươi thập phần có duyên, người có bằng lòng gia nhập giáo hội chúng ta?”
Thường Thiếu Điển vội chắn trước mặt Dạ Vị Ương, nói: “Không cần.”
Thần côn kia kiêu căng hừ lạnh một tiếng, một bạch y nữ tử chạy tới nói: “Các ngươi phàm nhân thô tục, phải biết Ngọc Thanh Chân Chân trước nay không dễ dàng thu đồ đệ, hôm nay nguyện ý thu ngươi chính là phúc khí của ngươi.”
Dạ Vị Ương cười nói: “Tại hạ vừa rồi may mắn nhìn thấy bản lĩnh Ngọc Thanh Chân Nhân tay nhập chảo nóng, thật sự là lợi hại, thường nhân đừng nói hai tay có thể chà xát từ trên xuống dưới, bàn tay chỉ vừa chạm vào sợ rằng liền bị cháy, không biết Ngọc Thanh Chân Nhân sao có thể chạm vào mà lông tóc vô thương a?”
Hết chương thứ bảy