Đại Nịnh Thần

Chương 41

Cảm giác được người quan tâm thật tốt, Dạ Vị Ương tựa vào trong ngực Lưu Bá Hề có chút buồn ngủ, thời điểm mí mắt đang đánh nhau chợt nghe phía trên truyền xuống thanh âm rầu rĩ: “Chạng vạng hôm nay ta đến hộ bộ tìm ngươi, nói là ngươi cùng hoàng thượng đi đến Thiên Nguyên Điện, đợi chốc lát không thấy ngươi trở về ta vốn nghĩ đi qua xem, sau đó trong cung truyền đến một đại sự.”

“Ngô?” Dạ Vị Ương ngáp một cái, đại sự gì a.

“Kiến An công chúa tự tiện xông vào Thiên Nguyên Điện, bị hoàng thượng hạ lệnh trói vào thiên lao.”

Dạ Vị Ương đầu tiên là cả kinh, không nghĩ tới chuyện này truyền đi nhanh như vậy, suy nghĩ lại, một công chúa bị ném vào thiên lao đặt ở thời đại nào cũng đều là đại sự, truyền đi nhanh cũng coi như bình thường.

“Hoàng thượng sẽ không thật sự giết muội muội của hắn.” Dạ Vị Ương hoàn toàn không thèm để ý, chuyện nhà người khác cùng hắn có quan hệ gì, thân thể được thả xuống tháp quý phi ngoài phòng, thấy Lưu Bá Hề khẽ nhíu mày, hắn hỏi: “Làm sao vậy?”

“Hoàng thượng không thật sự giết Kiến An, nhưng lúc đó ngươi ở cùng hoàng thượng, ngươi cảm thấy đại thần trong cung sẽ nghĩ thế nào, bọn họ sẽ chỉ trích ngươi ____ ____ ” Từng chữ Lưu Bá Hề đều bất kham không muốn nói ra hết, nhất là ở trước mặt Dạ Vị Ương, hắn ngồi xuống lấy đệm để Dạ Vị Ương dựa vào thoải mái hơn.

“Chuyện này vốn chẳng liên quan đến ta, đám đại thần lắm mồm kia đơn giản là không dám đối với hoàng thượng nói nhiều chỉ có thể đem đạn pháo đánh lên trên người ta, thanh danh trước kia của ta đã đủ thối, bọn họ muốn nói cái gì thì cứ theo bọn họ là được rồi.” Không phải hắn yếu đuối, cũng không phải hắn cam nguyện để người nói xấu hất nước bẩn, mà là hiện tại hắn vô lực phản bác, không có thực quyền chân chính nắm trong tay.

Ngươi sinh khí thì thế nào, trử bỏ để bản thân ấm ức lại có thể làm được gì? Mặc dù có chút nghẹn uất, nhưng đây chính là sự thật.

Lưu Bá Hề nhíu mày: “Ngươi tại sao không quan tâm chính mình như vậy? Nhân ngôn đáng sợ, chúng khẩu thước kim (miệng nhiều người xói chảy vàng), ngươi không đau lòng, nhưng ta đau lòng. Vị Ương, ngươi đừng cùng hoàng thượng thân cận quá, có người sẽ ghen ghét ngươi, hận không thể đem ngươi kéo xuống ném vào vực sâu; có người sẽ lấy ngươi tính kế đối phó với hoàng thượng, một khi xảy ra chuyện ngươi sẽ trở thành ngươi đầu tiên bị mũi nhọn nhắm vào.”

Trải qua cuộc nói chuyện, mệt mỏi của Dạ Vị Ương đã tán đi không ít, lời nói của Lưu Bá Hề hắn minh bạch, nhưng với tình huống hiện tại còn có biện pháp nào đâu, theo như Lưu Bá Hề nói, hắn ở gần hoàng thượng sẽ chịu sự công kích từ đám thần tử, chỉ cần là người có lập trường sẽ có nguy hiểm tương ứng, chẳng lẽ rời xa hoàng thượng liền an toàn?

Dạ Vị Ương cười đưa tay chọt chọt ngực Lưu Bá Hề: “Đại tướng quân, ngươi kỳ thật là đang ghen đi?”

Bầu không khí nghiêm túc bị Dạ Vị Ương nháo một cái liền thoải mái hẳn lên, Lưu Bá Hề nhất thời có chút dở khóc dở cười, hắn thở dài thật sâu nhéo nhéo khuôn mặt vui vẻ của Dạ Vị Ương: “Cùng ngươi nói chuyện nghiêm chỉnh, ngươi lại hồ nháo, Vị Ương, có muốn ở bên cạnh ta không?”

“Ta không phải vẫn đang ở bên cạnh ngươi sao?” Vì phòng ngừa Lưu Bá Hề hiểu lầm, Dạ Vị Ương cảm thấy mình cần phải giải thích một chút vì sao hôm nay ở cùng hoàng đế, “Hôm nay ta cùng hoàng thượng nói chuyện khởi công xây dựng thủy lợi ở Quảng Nam…”

“Vị Ương, ý ta là muốn ngươi ly khai quan trường người ăn thịt người này, cùng ta một chỗ.” Ngữ khí của Lưu Bá Hề khiến Dạ Vị Ương sửng sốt: “Ngươi là nói… Muốn ta từ quan?”

“Chỉ cần Thiên quốc một ngày bất vong, ta cam đoan với ngươi, ta có năng lực bảo hộ ngươi không chịu thương tổn của bất luận kẻ nào, hiện tại ngươi ở vị trí hộ bộ thượng thư trên rất nhiều người ta không có biện pháp xen vào quá nhiều, quan trường quá loạn, nước quá sâu, chỉ có hoàn toàn ly khai hoàng cung mới có thể tránh đi nhiều bẫy rạp.” Xem bộ dáng Lưu Bá Hề nghiêm túc không giống như nói giỡn, cảm giác buồn ngủ của Dạ Vị Ương thoáng cái triệt để biến mất.

Bá Hề muốn hắn từ quan? Dạ Vị Ương nghiêng về phía sau hơi kéo ra chút khoảng cách với Lưu Bá Hề, hắn nhìn thần sắc nghiêm túc của đối phương có chút kỳ lạ khó hiểu, ban đầu khi hắn tỉnh lại đã từng nghĩ tới chuyện từ quan ra bên ngoài làm một thổ hào an dưỡng thiên niên, trước khi đến Ngọc Hành sơn hắn khổ não không biết con đường sau này phải đi như thế nào.

Nhưng ngày đó nghe xong vinh dự và sứ mệnh của Lưu Bá Hề đối với quốc gia, và hôm nay cùng hoàng đế nghiêm túc nói chuyện, Dạ Vị Ương đã không còn do dự gì nữa.

“Vậy sau khi từ quan ta làm cái gì?”

“Ngươi muốn làm gì cũng được, giống như chúng ta ở Ngọc Hành sơn, bình bình đạm đạm.” Lưu Bá Hề nhàn nhạt cười, mang theo sủng nịch đưa tay muốn xoa hai má Dạ Vị Ương.

“Nếu như… Ta muốn tiếp tục chức vị thì sao?” Dạ Vị Ương vừa nói ra Lưu Bá Hề hơi sửng sốt, động tác khẽ vuốt hai má nam nhân nhất thời ngừng lại.

“Vì cái gì? Ta nghĩ ngươi thích cuộc sống ở Bạch Mã Tự, rời xa quan trường đấu đá lẫn nhau, sống như người bình thường.” Trong mắt Lưu Bá Hề tràn ngập khó hiểu cùng nghi vấn, Dạ Vị Ương biết đối phương vì muốn tốt cho hắn, vì hắn suy nghĩ, nhưng hắn không phải nữ nhân lúc nào cũng cần người khác chiếu cố, càng không muốn từ nay về sau sống dưới đôi cánh của Lưu Bá Hề.

“Ta thích cuộc sống trên núi, nhưng ta không nghĩ sẽ biến thành kẻ phải dựa vào người khác mới có thể sinh tồn, Bá Hề, ngươi bảo hộ quốc gia bách tính, là Đại tướng quân được vạn nhân kính ngưỡng, ta muốn trở thành người cùng ngươi kề vai sát cánh.”

Hắn đầu tiên là người, là Dạ Vị Ương, tiếp đó mới là nam nhân yêu và được yêu.

Cho dù Lưu Bá Hề không ngại dưỡng hắn bảo vệ hắn, Dạ Vị Ương cũng tin tưởng nhân phẩm Lưu Bá Hề, nhưng điều đó với hắn độc lập không có bất luận chỗ nào mâu thuẫn, hắn không nghĩ đứng sau lưng Lưu Bá Hề nhìn bóng dáng nam nhân này, hắn muốn đứng bên cạnh Đại tướng quân cùng người nam nhân này đối mặt với hết thảy khó khăn và thử thách, hắn không cần biến thành kẻ vô năng bị người nuôi dưỡng như sủng vật.

Hết chương thứ bốn mươi mốt
Bình Luận (0)
Comment