Đại Nịnh Thần

Chương 62

Mùa đông năm nay ở kinh thành so với năm trước càng giá rét lạnh lẽo hơn, tuyết rơi liên tục ba ngày, toàn bộ kinh thành đều thay bằng tấm áo màu ngân bạc.

Thời điểm đứng ở nơi cao hoàng cung nhìn xuống dưới, Dạ Vị Ương luôn có một loại ảo giác chính mình đang ở huyễn cảnh, hắn khẽ kéo cổ áo, dừng lại một chút sau đó được hộ vệ đẩy đi về phía trước.

Án tử huyện lệnh Mân thành tham ô tiền cứu trợ thiên tai, hoàng đế lấy tốc độ cực nhanh xử lý, chẳng những tốc độ nhanh, hơn nữa thanh thế còn rất lớn.

Chính là ban đầu Dạ Vị Ương không thể tưởng tượng một tri huyện Mân thành nho nhỏ lại liên lụy ra một loạt người cùng việc như vậy, chẳng những không đơn giản là tham hủ, còn tra ra thế lực nhà mẹ đẻ thái hậu cùng thế lực nước khác cấu kết. Lợi dụng khoản cứu trợ thiên tai của bổn quốc đi hỗ trợ quốc gia khác, cũng khó trách Tịch Thiên Thương mấy ngày nay lúc lâm triều trên mặt chưa từng có một nụ cười, chính là chuyện này Tịch Thiên Thương không có trực tiếp công bố ra ngoài, người biết cũng chỉ có vài nhân vật trung tâm.

Toàn bộ triều đình từ trên xuống dưới tựa như tiến nhập vào hàn đông lãnh khốc, tràn ngập một cỗ không khí nguy hiểm quấn chặt.

Mà tình huống gay go ở Thiên quốc vượt xa hơn so với trong tưởng tượng Dạ Vị Ương, hơn một năm quốc nội phát sinh tai họa thế cục có phần chênh vênh, mà Bắc Thần quốc nằm ở phía bắc Thiên quốc nghe nói sẽ nghênh đón một cuộc thay đổi quyền lực mới.

Một triều quân một triều thần, nếu Bắc Thần quốc thay đổi hoàng đế, phỏng đoán chính sách tương quan của quốc gia cũng sẽ thay đổi theo, huống chi Bắc Thần quốc hiện tại đang là quốc gia cường đại nhất thiên hạ.

Dạ Vị Ương chậm rãi thở ra một hơi sương mỏng, cũng không biết lúc này Tịch Thiên Thương bảo hắn tiến cung muốn thương lượng sự tình gì.

“Dạ đại nhân thỉnh, hoàng thượng đang ở bên trong chờ.”

Đến trước cửa Cam Tuyền cung, Lý công công vẻ mặt tươi cười thay Dạ Vị Ương mở cửa. Sai người đem Dạ Vị Ương cả người cùng luân y nâng qua khỏi cửa, hắn vừa mới tiến vào, cửa phía sau “phanh” một tiếng đóng lại.

Dạ Vị Ương mắt nhìn bốn phía, hắn đối với Cam Tuyền cung ấn tượng không sâu, dĩ vãng hoàng thượng tiếp kiến bọn họ đều ở Thiên Nguyên Điện, mà Cam Tuyền cung là địa phương Tịch Thiên Thương nghỉ ngơi lúc bình thường không dùng làm nơi quần thần trao đổi.

Vào Cam Tuyền cung tiếp đó là một hoa viên viện tử, trong viện trồng mấy khỏa hoa mai, giữa mùa tuyết lạnh bức người này chỉ có hoa mai cứng cỏi sinh tồn, chẳng những sinh tồn còn nở đến tươi tốt, trong không khí ẩn ẩn một cỗ mai hương thoang thoảng chọc người yêu thích.

Dạ Vị Ương chợt nhớ tới trước khi hắn đi Quảng Nam Tịch Thiên Thương ban cho hắn mai trà trân quý, tựa như phản xạ có điều kiện, đầu lưỡi phảng phất nổi lên dư vị trà hương nhàn nhạt lại xa xăm.

Trong viện không có một người, Dạ Vị Ương di chuyển luân y thẳng đến cửa Cam Tuyền cung, cánh cửa khép chặt nhìn không thấy tình huống bên trong, hô một tiếng không ai đáp lời, Dạ Vị Ương lại hô lần nữa: “Hoàng thượng, ngài có ở trong đó không?”

“Vào đây.” Trong phòng truyền ra thanh âm.

“Vi thần tới.” Dạ Vị Ương đẩy cửa tiến vào trong, căn phòng rộng rãi ở chỗ xa có một người lẻ loi ngồi, Tịch Thiên Thương một thân thường phục ngay cả tóc cũng tùy ý buộc lên.

“Hoàng thượng?” Dạ Vị Ương khẽ gọi một tiếng, lần đầu phát hiện phòng hoàng đế lớn như vậy rộng như vậy, lần đầu trên người Tịch Thiên Thương nghĩ đến một từ —— cô độc.

“Lại đây.” Nghiêng thân mình, Tịch Thiên Thương nửa tựa trên ải (lùn thấp) tháp hướng Dạ Vị Ương vẫy tay, thời điểm Dạ Vị Ương đi qua mới biết Tịch Thiên Thương đang một mình uống rượu.

Giữa ải tháp đặt một bàn nhỏ phía trên bày một bầu rượu cùng hai cái chén, Tịch Thiên Thương đem hai chén rót đầy rượu, sau đó đem Dạ Vị Ương từ trên luân y kéo xuống để cho nam nhân ngồi lên ải tháp, Tịch Thiên Thương quay về chỗ nâng chén rượu đặt trước mặt Dạ Vị Ương.

Lúc Dạ Vị Ương đang muốn cự tuyệt, chợt nghe Tịch Thiên Thương dùng ngữ khí bình thản nói: “Đến đầu xuân sang năm, thái hậu nhất phương thế lực coi như đã đánh tan hơn phân nửa, phương diện này có công lao của ngươi, nhưng trẫm hiện tại không thể phủng ngươi quá cao, giờ lâm triều ngày mai trẫm sẽ hạ lệnh ngươi giáo quản công bộ, như vậy ngươi sau này làm việc cũng thuận tiện hơn một chút.”

“Hoàng thượng dường như… Không quá cao hứng?” Dạ Vị Ương nói xong liền muốn cắn đầu lưỡi mình, Tịch Thiên Thương có thể cao hứng sao, đấu tới đấu lui cuối cùng đem cả lão mụ mình ra đấu.

Chuyện này nếu đặt trên người Dạ Vị Ương, cho dù mụ mụ từ bỏ hắn, hắn cũng vô pháp đem lưỡi dao hướng đến thân nhân.

“Cao hứng, trẫm thế nào lại mất hứng? Trẫm… thật sự cao hứng.” Ngẩng đầu một hơi uống sạch chén rượu, Tịch Thiên Thương bắt lấy tay Dạ Vị Ương, trong mắt lộ ra vài phần men say: “Bắt đầu từ hôm nay, chủ nhân Thiên quốc chỉ có Tịch Thiên Thương ta, ngươi nói trẫm tại sao phải mất hứng?”

Tịch Thiên Thương tuy rằng đang cười, Dạ Vị Ương lại cảm thấy trong mắt người này rõ ràng trộn lẫn cô độc cùng u oán khó hiểu, hắn khẽ nhíu mày, nhẹ giọng nói: “Hoàng thượng, ngươi say.”

“Trẫm rất tỉnh, vẫn luôn rất tỉnh.” Trong thanh âm mang theo ngữ điệu trào phúng, Tịch Thiên Thương cười khẽ một tiếng đưa tay tiếp tục rót đầy chén rượu cho mình, chính là tay vừa chạm tới bầu rượu đã có người ngăn hắn lại, Tịch Thiên Thương ngẩng đầu, thấy khuôn mặt Dạ Vị Ương mang theo lo lắng nhìn hắn, nói: “Hoàng thượng, ngài nghẹn sẽ nghẹn ra bệnh, không thoải mái chính là không thoải mái, hiện tại uống rượu, ngày mai tỉnh dậy chuyện khiến ngài tâm phiền cũng không vì thế mà biến mất.”

Trên mặt bỗng dưng hiện ra một tia cười nhạt, giữa con ngươi Tịch Thiên Thương lộ ra quang mang sắc nhọn làm Dạ Vị Ương cảm thấy kinh hãi, ánh mắt kia tựa như có thể đem người đâm xuyên qua.

“Ta nói cho ngươi biết một bí mật được không?”

Ngữ khí khinh thanh giống như mang theo độc dược mê hoặc mà nguy hiểm, Dạ Vị Ương chưa kịp suy nghĩ vì sao Tịch Thiên Thương không tiếp tục xưng trẫm, liền thấy nam nhân kia dán vào tai hắn nhẹ giọng nói một câu: “Sinh phụ của ta, là Tịch Thiên Lâu.”





Dạ Vị Ương di chuyển luân y, giữa hoa viên lớn như vậy chỉ có mình hắn độc hành, câu nói Tịch Thiên Thương giống như kinh lôi bên tai hắn nổ vang.

Sinh phụ của Tịch Thiên Thương là Tịch Thiên Lâu, không phải hoàng thúc, mà là sinh phụ, là hài tử của thái hậu và Tịch Thiên Lâu, cùng với nguy cơ to lớn phía sau những lời đó, Tịch Thiên Thương vì cái gì nói với hắn bí mật kinh thiên này, Dạ Vị Ương không biết, cũng không dám suy nghĩ sâu xa. Đại khái là trời rất lạnh, tay nam nhân ở bên ngoài di chuyển luân y có chút rét run.

Thời điểm đi tới bậc thềm, Dạ Vị Ương đang xuất thần không có để ý mặt đường phía trước, luân y đụng vào bậc thềm liền cả người và xe đều ngã trên mặt đất, mặt đất tuy rằng bao trùm một tầng tuyết đọng, nhưng lúc ngã xuống tứ chi vẫn đập vào thềm đá.

Dạ Vị Ương nhịn đau ngồi dậy, luân y ngã một bên bánh xe còn đang quay vòng vòng, giống như giận cá chém thớt dùng sức đánh vào hai chân mình, lúc Dạ Vị Ương đang muốn nhìn bốn phía xem có ai có thể hỗ trợ, thì một bóng người thâm sắc xuất hiện bên cạnh hắn.

Vừa mới ngẩng đầu nhìn bộ dáng đối phương, Dạ Vị Ương lập tức bị Tịch Thiên Thương bế lên.

“Hoàng thượng ——”

“Chân tay vụng về, đây là muốn trẫm đối với ngươi thương tiếc hơn một chút sao?” Trên người còn lưu lại mùi rượu nhàn nhạt, Tịch Thiên Thương ôm Dạ Vị Ương nhanh hướng vào phòng.

“Thần chỉ là không cẩn thận, không có… ý kia.”

Lần nữa trở về phòng, lúc này Tịch Thiên Thương đem Dạ Vị Ương đặt lên giường, đại khái còn vì câu nói của Tịch Thiên Thương làm cho khiếp sợ chưa hồi phục lại tinh thần, Dạ Vị Ương có chút ngẩn người nhìn Tịch Thiên Thương ôm hắn đến trên giường lại thay hắn cởi giày, thời điểm Tịch Thiên Thương cởi ngoại y hắn mới mạnh mẽ tỉnh lại.

“Hoàng thượng, không thể!” Dạ Vị Ương gắt gao bắt lấy y phục mình.

Bộ dáng trinh liệt trái lại làm cho Tịch Thiên Thương nhịn không được cười ra tiếng, cố ý trêu chọc nói: “Ngươi toàn thân cao thấp, trong trong ngoài ngoài, có chỗ nào trẫm chưa từng chạm qua? Buông tay, trẫm chẳng qua muốn xem chỗ ngươi bị ngã thôi.”

Lời này nhất thời khiến cho Dạ Vị Ương một trận xấu hổ nóng bừng, tuy nói từ lúc hắn xuyên qua thế giới này chưa từng cùng người nào phát sinh sự tình quá mức thân mật, nhưng thân thể này đích xác trước kia đã được Tịch Thiên Thương ôm ấp qua, là một nam nhân Dạ Vị Ương thật không biết bị người khác nhìn thấy thân thể sẽ như thế nào, nhưng bởi vì ngày trước cùng Tịch Thiên Thương quan hệ không ít mới làm cho người ta cảm thấy xấu hổ.

Không lưu tâm y phục trên người đã bị Tịch Thiên Thương cởi xuống vài kiện, bộ dáng quen việc quen tay khiến Dạ Vị Ương trong lòng một trận ngũ vị tạp thành, không khó tưởng tượng Tịch Thiên Thương ngày trước đã cởi y phục hắn bao nhiêu lần mới có thể luyện đến thuần thục như vậy.

Y phục mặc dày cũng có chỗ tốt, lúc té xuống bậc thềm vị trí khuỷu tay và vai có chút va chạm, địa phương khác thì không có vấn đề.

“Hoàng thượng, chỉ là tiểu thương để Thường thái y thoa dược cho ta là tốt rồi.” Ống quần và tay áo đều bị kéo lên, khuỷu tay hơi chút tróc da mà thôi, Dạ Vị Ương nhìn thấy căn bản không tính là thương tổn gì.

Trước đây Dạ Vị Ương chính là loại người quen sống an nhàn sung sướng, sau khi thụ thương vẫn luôn ở trong phòng điều dưỡng, chờ Dạ Vị Ương đi ra đã là đến thu sang đông, trên cơ bản rất ít khi phơi nắng.

Làn da nhẵn nhụi tuy không nhu nhuyễn như nữ tử nhưng hơn một phần mềm dẻo thuộc về nam nhân, hồng ngân ở khuỷu tay tựa như đóa tàn mai tô điểm trên làn da tuyết trắng, diễm lệ kinh người.

Ngày thường Dạ Vị Ương luôn bao bọc kín đáo chặt chẽ, Tịch Thiên Thương hơi chút thân mật với nam nhân giống như hồ ly giảo hoạt này thì lão viễn kia sẽ nhảy lên, không muốn chuyển sang đề tài linh tinh, liền ngạnh sinh sinh đem dục vọng tinh hỏa kia dập tắt không thương tiếc.

Hôm nay đột nhiên thấy cánh tay người này phơi bày trước mặt, Tịch Thiên Thương đáy lòng ngọn lửa lão cao bắt đầu chạy tán loạn, hắn cầm lấy khuỷu tay Dạ Vị Ương rồi tiến lại gần, há mồm nhẹ nhàng hàm trụ chỗ tróc da của Dạ Vị Ương, giữa lúc trên môi bao phủ một tia tinh ngọt, Tịch Thiên Thương vươn đầu lưỡi liếm miệng vết thương nhỏ trên tay nam nhân.

Tịch Thiên Thương hành động bất ngờ dọa Dạ Vị Ương nhảy dựng, từ khuỷu tay truyền đến cảm giác vừa đau vừa ngứa khiến hắn nhịn không được đánh một cái rùng mình.

“Bệ hạ ——” Động tác quá mức thân mật này chỉ làm người ta sinh bất an, Dạ Vị Ương thối lui mạnh mẽ thu hồi tay, lạnh lùng nói: “Quân thần khác biệt, thỉnh hoàng thượng tự trọng!”
Bình Luận (0)
Comment