Đại Nịnh Thần

Chương 67

Ở trong phòng buồn bực, Lưu Bá Hề một mình ngồi giữa lương đình uống chút rượu, gió lạnh thổi nhánh cây tuyết trắng rơi chồng chất, rơi xuống tựa như lạc tuyết.

Thời điểm tuyết rơi cũng không lạnh như vậy, ngược lại loại lãnh phong này khiến người ta phá lệ buốt giá.

Dịch rượu nồng đậm theo yết hầu chảy xuống, ở dạ dày tạo nên từng đợt lửa nóng giống như thiêu đốt, giữa ánh mắt anh khí pha lẫn vẻ sầu tự cùng nghĩ không thông, Lưu Bá Hề đứng dậy cầm lấy trường kiếm trên bàn đá thả người nhảy vào trong sân bắt đầu luyện kiếm.

Dưới kiếm phong sắc bén tuyết đọng hỗn độn bay, đồng dạng như nội tâm người múa kiếm rối loạn khó mà bình tĩnh.

Ngày này năm trước hắn sẽ đến Ngọc Hành sơn tìm sư phụ và Hoa Sinh, năm nay có một người hắn nghĩ muốn lưu lại, nhưng cuối cùng lại một mình vượt qua ngày đặc thù này.

Khiến Lưu Bá Hề ưu phiền không phải sinh thần hôm nay không ai bầu bạn, mỗi ngày mỗi đêm, chỉ cần nhắm mắt trong đầu sẽ hiện lên bộ dáng người kia, giống như ma chướng muốn vẫy cũng vẫy không ra.

Muốn cấp đối phương đầy đủ bảo hộ, Dạ Vị Ương lại không thích biến thành sủng vật bị giam trong nhà, vừa mới buông tay để đối phương du nhập biển rộng, rồi lại trơ mắt nhìn người đó bị tổn thương.

Mũi kiếm trên cành cây khô xẹt qua vết cắt thật sâu, kiếm vũ cực hạn đã có chút không khống chế được tuyết trong viện tử bay múa càng thêm điên cuồng, giống như nội tâm của hắn, phẫn nộ khó có thể kiềm nén cùng mâu thuẫn vô pháp hóa giải.

Rõ ràng trong lòng đã sớm muốn đem Dạ Vị Ương gắt gao ủng vào trong ngực không để nam nhân này tiếp tục cuốn vào phân tranh trong triều đình, nhưng hắn làm không được, bởi hắn biết Dạ Vị Ương không muốn, nếu hắn thật sự làm như vậy, tổn thương nam nhân kia phải chịu đại khái so với bây giờ còn sâu sắc hơn.

“Hưu ——”

Cùng với âm thanh cắt qua không khí, trường kiếm đâm thật sâu vào thân cây khô, chuôi kiếm ong ong rung động không ngừng, Lưu Bá Hề thở dài, hắn ngược lại hy vọng mình không phải là kẻ lý trí, càng không đến nỗi thúc thủ vô sách như hiện tại.

“Tướng quân, Dạ đại nhân tới.”

Chẳng lẽ nhớ người kia đến độ bệnh rồi, cho nên kì huyễn nghe xong, Lưu Bá Hề vẫn đứng tại chỗ nhìn chuôi trường kiếm chưa khôi phục lại bình tĩnh mà phát ngốc, mãi đến khi quản gia lập lại một lần hắn mới mãnh liệt phục hồi tinh thần.

“Ngươi nói cái gì?”

“Tướng quân, Dạ đại nhân đang ở trong đại sảnh chờ a, ngươi muốn gặp không?” Chẳng đợi quản gia nói hết lời, người mới vừa rồi còn ở trong sân đã tiêu thất, chỉ để lại một thanh kiếm dính ướt bông tuyết đâm vào thân cây khô.





Thời điểm Lưu Bá Hề nhìn thấy Dạ Vị Ương, nam tử kia đang ngồi trên luân y nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, cổ áo choàng đính nhung mao màu trắng làm Dạ Vị Ương tăng thêm vài phần khả ái, cũng không biết có phải ảo giác hay không, nhìn đường cong xinh đẹp ở sườn mặt tổng cảm thấy Dạ Vị Ương so với lúc đầu thành thục hơn một chút, thừa dịp hàn tuyết mùa đông càng thêm tinh xảo cao quý, khiến người ta vừa nhìn liền không dời được tầm mắt.

Có lẽ do ánh mắt Lưu Bá Hề quá mức nóng bỏng, Dạ Vị Ương đang nhìn cảnh tuyết ngoài cửa sổ đột nhiên mạnh mẽ quay đầu chống lại mục quang của Đại tướng quân, con ngươi đen như mực kia trong nháy mắt hiện lên quẫn bách cùng xấu hổ.

Lúc Lưu Bá Hề nghĩ Dạ Vị Ương sẽ tránh đi ánh mắt hắn, nam nhân kia lại cho hắn một cái kinh hỉ ngoài ý muốn, Dạ Vị Ương thẳng tắp nhìn hắn, khóe miệng kéo lên một tia tiếu dung trách cứ, giống như ánh nắng ấm áp giữa trời đông phá vỡ những tầng mây, phút chốc xua tan khói mù trong lòng Lưu Bá Hề. (sợ vợ =]])

“Đại tướng quân không hoan nghênh ta sao? Chỉ nhìn như vậy, cũng không cho ta được chén trà nóng.” Dạ Vị Ương khóe miệng tươi cười rất nhanh đã bị sự kinh ngạc thay thế, Lưu Bá Hề tiến đến ôm hắn vào trong phòng. Sửng sốt trong nháy mắt liền tan đi, Dạ Vị Ương nghiêng đầu tựa vào bả vai rộng lớn của Đại tướng quân, đã lâu không có dựa vào lồng ngực người này, thật sự có chút tưởng niệm.

Nhìn Dạ Vị Ương an tĩnh nằm trong ngực mình, Lưu Bá Hề chỉ cảm thấy trong lòng cao hứng không nói nên lời.

“Bên ngoài trời lạnh như vậy, tại sao còn chạy tới đây, muốn gặp ta chỉ cần sai người gọi một tiếng, cho dù bên ngoài có rơi xuống mưa dao ta cũng sẽ đến bên cạnh ngươi.” Đem người thả xuống kháp thượng gần cửa sổ trong phòng, Lưu Bá Hề cầm lấy hai bàn tay lạnh như băng của đối phương, nhanh kéo hai bàn tay đối phương nhét vào ngực mình.

Có động tác thân mật này của Đại tướng quân, Dạ Vị Ương không còn cảm thấy lạnh nữa.

“Ta không biết ngươi cũng có lúc nói chuyện ngọt ngào như vậy.” Ngón tay dán tại ngực đối phương nóng như lửa, Dạ Vị Ương nhẹ nhàng dùng ngón tay cọ cọ, giống như móng mèo quấy nhiễu phát ngứa làm Lưu Bá Hề tâm thần không yên.

Dạ Vị Ương cúi đầu, tay còn lại thoáng chốc gãi gãi nam nhân: “Hôm nay không phải sinh thần ngươi sao?”

“Ân, làm sao ngươi biết?” Dạ Vị Ương so với Lưu Bá Hề chỉ thấp hơn một chút, thời điểm cúi đầu Lưu Bá Hề mơ hồ thấy được sợi dây đỏ được giấu trong y phục Dạ Vị Ương, biết Dạ Vị Ương không đem mảnh ngọc kia tháo xuống, ý cười nơi khóe mắt Lưu Bá Hề càng sâu vài phần.

Không trả lời nghi vấn của Lưu Bá Hề, Dạ Vị Ương chậm rãi hít sâu một hơi, gằn từng chữ nói: “Người ta sinh thần đều thu lễ vật, ngươi ngược lại, sinh thần chính mình lại tặng vật quý trọng cho ta rồi bỏ chạy.”

“Mảnh ngọc kia…”

“Như thế nào, Đại tướng quân tặng đồ rồi còn muốn đổi ý?” Dạ Vị Ương ngẩng đầu, bàn tay dùng sức đè ngực Lưu Bá Hề, vẫn rắn chắc như vậy, trơn nhẵn bóng loáng sờ thật tốt.

“Trừ phi ngươi gỡ xuống, nếu không cả đời này nó là của ngươi.” Dừng một chút, Lưu Bá Hề cầm lấy bàn tay đang sờ loạn của Dạ Vị Ương ấn vào ngực trái mình, thanh âm trầm thấp lộ ra ôn nhu từ tính: “Trừ phi ngươi không cần ta, ta đây cả đời cũng là của ngươi.”

Khóe miệng run lên không nhịn được cười, ngón tay Dạ Vị Ương liền không an phận di chuyển, trong tầm mắt Lưu Bá Hề hơi chọn mi nhéo ngực đối phương.

“Vị Ương, ngươi là đang khiêu chiến định lực của ta sao?” Lưu Bá Hề thanh âm chìm đi vài phần, đáy mắt trong suốt có thể thấy được tia lửa đang khiêu động.

Giống như không nghe đến lời Lưu Bá Hề, Dạ Vị Ương chậm rãi thu hồi hai tay mình, dứt khoát ngồi thẳng lưng xếp bằng trước mặt Đại tướng quân: “Hôm nay là sinh thần của ngươi, ta cũng nên tặng ngươi lễ vật, ngươi nếu dự định nhận lấy, tự mình cởi bỏ lễ vật đi.”

Lễ vật? Lưu Bá Hề nghe vậy liền nhìn xung quanh, cũng không thấy có lễ vật nào, vừa rồi lúc ôm Dạ Vị Ương tiến vào người này hình như không mang theo cái gì, chẳng lẽ phóng ở đại sảnh?

Gặp Lưu Bá Hề nhìn đông nhìn tây lại không nhìn tới mình, Dạ Vị Ương một bên âm thầm mắng người này ở thời khắc mấu chốt như thế nào trì độn như vậy, một bên giả vờ tức giận nói: “Một cái lễ vật lớn như thế ở trước mặt ngươi, ngươi còn nhìn đi đâu đó?”

Dạ Vị Ương lời này nói đủ rõ, Lưu Bá Hề nếu còn tiếp tục không hiểu hắn liền trực tiếp đi ra ngoài đập đầu vào cây cho xong.

Chính là Lưu Bá Hề dường như không tin được lời mình vừa nghe, Vị Ương đây là…

“Ngươi còn do dự ta liền đi.” Hắn đã ám chỉ rõ ràng như vậy, người này còn chờ đợi cái gì? Khó có được hắn chủ động một lần cư nhiên trả lại cho hắn do dự, hắn ——.

Trên môi đột nhiên căng thẳng, Dạ Vị Ương người chợt ngã về phía sau, chính là lưng còn chưa áp xuống kháp thượng đã bị một bàn tay to ôm lấy, nụ hôn ôn nhu thương tiếc lại mang theo chút vội vàng giống như một viên đá ném vào trong tân hồ, tạo nên từng đợt sóng nước.

Chần chừ một chút, Dạ Vị Ương hai tay đặt trên bả vai nam nhân đôi môi chủ động đáp trả. Hiếm khi Dạ Vị Ương chủ động liền khơi dậy mãnh thú ngủ say trong nội tâm Lưu Bá Hề, sau khi hôn môi lập tức đem người đẩy ngã xuống kháp thượng ấm áp.

“Không ủy khuất?” Thoáng ngừng lại, Lưu Bá Hề không dám tiếp tục làm xuống, nhìn bộ dáng ẩn nhẫn lại cẩn thận nghiêm túc này, nhất thời khiến Dạ Vị Ương trong lòng hối hận thật sự, hắn lúc trước hẳn là không nên giận dỗi, sớm đem mình cấp cho Lưu Bá Hề, càng không biến thành heo cúng cho Tịch Thiên Thương.

“Ngươi bớt nói lời vô nghĩa.” Trừng mắt liếc Lưu Bá Hề một cái, Dạ Vị Ương buông tay nằm thẳng, ngoắc ngoắc Đại tướng quân nhất mực thiên chân chỉ vào y phục mình: “Lễ vật ở chỗ này, ngươi có muốn hay không?”

Tiểu bộ dáng này làm cho Lưu Bá Hề trong lòng một trận ngứa ngáy, muốn, như thế nào lại không muốn, hắn ngóng trông ngày này đến không còn sở cứu.

Bình thường thấy Dạ Vị Ương có chút cự tuyệt loại chuyện này, Lưu Bá Hề cũng không miễn cưỡng, luôn tự mình chịu đựng, sau khi biết Tịch Thiên Thương ngày đó cưỡng bức Dạ Vị Ương hắn thật sự muốn đánh chết Tịch Thiên Thương.

Không muốn lần đầu tiên của bọn họ quá mức vội vàng, Lưu Bá Hề áp trụ lửa ở bụng dưới, nửa quỳ trên chân Dạ Vị Ương bắt đầu chậm rãi cởi y phục nam nhân.

Đầu tiên là áo choàng nhung mao, sau đó là áo khoác dày, tiếp theo kiện kiện quần áo tinh xảo quấn trên người Dạ Vị Ương, cho đến khi nam nhân nằm trên kháng giường chỉ còn lại lý y.

Động tác Lưu Bá Hề vừa nhẹ nhàng vừa cẩn thận, quá trình cởi đai lưng còn dùng ánh mắt tinh tế đánh giá, thật sự làm cho Dạ Vị Ương có loại cảm giác chính mình đúng là lễ vật.

Ngoài phòng tuy rằng rất lạnh, trong phòng lại rất ấm áp, mặc dù chỉ còn áo đơn cũng không cảm thấy lạnh, tương phản, Dạ Vị Ương còn cảm thấy nóng, nhất là ánh mắt Đại tướng quân trên chiến trường khiến địch quân kinh hoàng, thời điểm dừng trên người hắn, hắn cảm giác chính mình đang bị đối phương từng chút gặm cắn, làn da bị thiêu đến phỏng.

Lưu Bá Hề không có dừng lại, dưới tầm mắt hết sức quẫn bách của Dạ Vị Ương ngạnh đem lễ vật đặc biệt này tháo ra sạch sẽ.

“Lưu Bá Hề, ngươi rất xấu.” Tuy rằng Dạ Vị Ương đích xác để đối phương cởi quần áo hắn, nhưng tại sao lại triệt để cởi sạch hết như vậy, nếu hắn không sớm chuẩn bị cho đối phương ăn kiền mạt tịnh, lúc này đã xấu hổ tìm cái lỗ nào đó chui vào rồi.

Ngữ khí mang theo vài phần khẩn trương cùng giận dữ liền giống như thuốc súng, hoàn toàn châm vào lang tính đội lốt da cừu nào đó.

“Vị Ương, ngươi thật đẹp mắt.”

Bàn tay nhẹ nhàng bao trùm tiểu phúc của nam tử vuốt ve qua lại, Lưu Bá Hề khẽ cắn chặt chịu đựng xung động, cúi đầu hôn lên môi, bả vai và cổ đối phương.

Nụ hôn vụn vặt tựa như vũ mao ngứa ngáy, Dạ Vị Ương nhịn không được nuốt ngụm nước miếng, hai tay tiến vào cổ áo đối phương, nam nhân trên người giống như biến thành mãnh thú đột nhiên tăng thêm lực đạo ở môi.

Tựa như bị điện giật, Dạ Vị Ương hít một hơi lương khí đem chính mình toàn bộ dán vào lồng ngực nóng bỏng của đối phương.
Bình Luận (0)
Comment