Dạ Vị Ương từng trận xưng kỳ, nguyên lai Tịch Thiên Thương chẳng những có thần kỹ mặt dày, còn có khả năng trong nháy mắt lật lọng vô song, người này nếu không làm hoàng đế, đến thế kỷ hai mươi mốt làm diễn viên phỏng chừng đoạt được cả giải Oscar.
Đại khái là ngại bộ dạng Dạ Vị Ương và Lưu Bá Hề ở đây ta dựa vào ngươi, ngươi dựa vào ta, ân ân ái ái, Tịch Thiên Thương chỉ ngồi một lát liền rời đi.
“Hắn thật là nhàn đến hoảng.” Nhìn Tịch Thiên Thương ly khai, Dạ Vị Ương nhịn không được phun tào, có chút chuyện như vậy cũng tự mình rời cung chạy đến đây.
Tuy rằng đều ở kinh thành, nhưng từ hoàng cung tới phủ Tướng quân khoảng cách cũng không tính ngắn, huống chi hai ngày nay rất lạnh, Dạ Vị Ương cơ hồ không muốn ra khỏi cửa phòng một bước.
“Hắn không phải nhàn đến hoảng, hắn là tới thăm ngươi.” Lưu Bá Hề đi đến cửa bảo hạ nhân chuẩn bị chút đồ ăn đem vào, một bên đóng cửa không để gió lạnh thổi trúng người bên trong.
Quay đầu gặp bộ dáng nghi hoặc của Dạ Vị Ương, Lưu Bá Hề lại gần nam nhân: “Ta cùng hắn nhận thức hơn mười năm, tính tình hắn thế nào ta đều hiểu rõ, đối với người không quan tâm ngay cả mắt hắn cũng không nhìn một cái, còn đối với người quan tâm hắn sẽ liên tục nhìn chăm chú.”
“Cho dù hắn quan tâm ta, ta cũng không quan tâm hắn.” Cởi áo khoác thật dày, Dạ Vị Ương lui vào trong giường. Bộ dáng miễn cưỡng khiến Lưu Bá Hề buồn cười, đứng lên thay Dạ Vị Ương đem áo khoác ném loạn xếp lại phóng qua bên cạnh: “Qua mùa đông ngươi nên tập đi một chút, cả ngày ở trong phòng như vậy đối với chân ngươi không tốt, tương lai nếu béo lên ta liền ôm không nổi.”
“Nương tử thật hiền tuệ, ngươi dù có béo vi phu cũng không ghét bỏ ngươi.” Nhìn động tác Lưu Bá Hề xếp quần áo Dạ Vị Ương liền cười toe toét.
“Ngươi tiểu hồ ly.” Ngữ khí mang theo sủng nịch, Lưu Bá Hề bắt lấy Dạ Vị Ương hung hăng hôn xuống, “Xem buổi tối bản tướng quân như thế nào thu thập ngươi.”
…
…
Nhận tiền quốc gia không thể không làm việc, còn có đại sự chờ Hộ bộ Thương thư Dạ Vị Ương đích thân xử lý, chính là cấp công chúa chuẩn bị đồ cưới.
Thời điểm đầu xuân sang năm Kiến An sẽ được gả đến Bắc Thần quốc, thời gian không tính dư dả, Dạ Vị Ương cùng người Lễ bộ vội vàng đem đồ cưới chuẩn bị tốt.
Kỳ thật lấy trình độ mê luyến của Kiến An đối với Lưu Bá Hề, Dạ Vị Ương nghĩ Kiến An sẽ không dễ dàng đồng ý, mà sự thật đúng là như vậy.
Nghe nói phải gả cho Bắc Thần quốc Bắc Thần Diêu Quang có tiếng tăm tương đối đặc biệt kia, Kiến An cả ngày một khóc hai nháo ba thắt cổ, ầm ĩ muốn xuất gia, cuối cùng đem Kiến An chế phục thế nhưng là thái hậu.
“Thái hậu ngày đó tát công chúa hai bạt tay, từ đó về sau công chúa liền thành thật, không khóc không nháo, tuy rằng bình thường Kiến An công chúa thật sự hơi bất hảo, nhưng nhìn như vậy cũng khiến người ta thương tiếc.”
Người nói chuyện chính là Hà đại nhân, người nọ cùng Dạ Vị Ương quen biết đã lâu, thời điểm Dạ Vị Ương thống lĩnh mọi người đi tìm Đại tướng quân thì Hà đại nhân đã ở trong đó.
“Bắc Thần quốc không phải được xưng là thiên hạ đệ nhất cường quốc sao, Bắc Thần Diêu Quang kia tuy rằng bên ngoài mang tiếng xấu, nhưng Kiến An công chúa dù sao cũng là người Thiên quốc chúng ta, chắc hẳn Bắc Thần Diêu Quang sẽ không làm khó dễ nàng đi.”
Tâm đồng tình Dạ Vị Ương là có, dù sao làm nữ nhân xuất giá là đại sự cả đời, chẳng qua chút đồng tình của Dạ Vị Ương đối với Kiến An dậy không nổi. Từ khi biết mối quan hệ phức tạp của Tịch Thiên Thương và thái hậu, Dạ Vị Ương chợt nghĩ Kiến An tính tình kém đến bất trị như bây giờ, nguyên nhân một nửa là do sủng nịch của thái hậu, còn một nửa phỏng chừng là thói quen nuông chiều của Tịch Thiên Thương.
Tịch Thiên Thương không phải kẻ ngốc, nếu hắn thật sự yêu mến muội muội không cùng huyết thống này thì sẽ không bỏ mặc để Kiến An trở nên kiêu căng như thế.
Dạ Vị Ương ngược lại không hiểu thái hậu nghĩ như thế nào, thân sinh nhi tử của mình không thương cố tình đi sủng nữ anh mình nhặt về, đây không phải ép Tịch Thiên Thương nổi điên sao.
“Dạ đại nhân, lời này nói không chính xác.” Hà đại nhân sau khi nghe xong không cho là đúng, lắc đầu, bắt đầu kể lại quang cảnh vãng sự của vị Bắc Thần Diêu Quang kia.
Bắc Thần Diêu Quang thuở nhỏ thông minh tuyệt đỉnh, văn võ song toàn, có thể nói nhân tài thiên hạ hiếm có, cho dù so với “Thiên hạ đệ nhất nhân Tịch Thiên Lâu” cũng không kém cỏi chút nào.
Chính là Bắc Thần Diêu Quang tính cách cổ quái lại tàn nhẫn, chỉ cần hạ nhân phạm lỗi nhỏ, ví dụ như nếu bưng lên trà quá nóng thì chuyện hạ nhân bị chần qua nước sôi cũng không phải mới mẻ. Bắc Thần Diêu Quang từng vì một phi tử được phụ thân hắn sủng bày vẻ mặt kiêu căng với hắn, mà đem phi tử kia lột hết quần áo nhốt vào trong lao cho bọn tội phạm tùy ý đùa đến chết.
Dạ Vị Ương biết thái độ làm người của Bắc Thần Diêu Quang biến thái tàn nhẫn, nhưng không ngờ có thể biến thái đến mức này.
Hắn nhịn không được rùng mình một cái, hỏi: “Bắc Thần Diêu Quang quá phận như vậy, phụ thân không trừng trị hắn sao?”
Hà đại nhân vỗ bàn, giống như thuyết thư nhân (người kể chuyện) sinh động như thật: “Bắc Thần Diêu Quang nếu chỉ biến thái coi như xong, phần đầu không phải đã nói người này văn võ song toàn thập phần thông minh sao? Lúc mười hai tuổi, Bắc Thần Diêu Quang một mình thống lĩnh quân đội đem biên phòng Kim quốc phá hủy.”
Trừ lần đó ra, Bắc Thần Diêu Quang còn cải tiến phần lớn phương thức tác chiến quân đội cùng hàng loạt mấu chốt hậu cần.
Ở phương diện thống trị quốc gia, cũng lần lượt đề xuất ít pháp quy hoàn thiện bổn quốc, mạnh mẽ kiến thiết phù trì khắp nơi, chung quanh tu lộ.
Mà ở phương diện kinh tế, Bắc Thần Diêu Quang ngoại trừ độc quyền một số mỏ vàng bên ngoài còn tích cực cùng các quốc gia xung quanh làm sinh ý, thậm chí lợi dụng kinh tế tiêu diệt địch quốc.
Lần nổi tiếng nhất chính là, Bắc Thần Diêu Quang ngầm hướng bốn phía trái phải Kim quốc thu mua đậu nành, làm cho giá đậu nành tăng cao đến mức trước nay chưa từng có, năm đó nông dân Kim quốc buôn bán đậu nành có thể nói là lãi đầy bồn đầy bát. Bắc Thần Diêu Quang ngầm thả tin năm sau còn muốn tiếp tục mua đậu nành với số lượng lớn, khiến nông dân Kim quốc nguyên bản gieo tiểu mạch đều sửa lại trồng đậu nành.
Đến năm thứ hai Bắc Thần Diêu Quang tiếp tục thu mua đậu nành, càng ngày càng nhiều dân chúng Kim quốc bắt đầu trồng đậu nành.
Kết quả đến năm thứ ba Bắc Thần Diêu Quang buông tay không mua nữa, giá cả đậu nành ngã xuống so với vực sâu còn thấp hơn, Bắc Thần Diêu Quang liền nâng giá bán tiểu mạch.
Cuối cùng cái Bắc Thần Diêu Quang chân chính kiếm được, ngoại trừ tiền còn có nguyên khí đại thương của Kim quốc.
“Hơn nữa không biết Bắc Thần Diêu Quang dùng biện pháp gì, mạch máu kinh tế hiện tại ở Kim quốc trên cơ bản đều bị hắn nắm, Kim quốc không thể không nghe theo lời Bắc Thần Diêu Quang.” Hà đại nhân cảm thán, “Ngươi nói Bắc Thần hoàng đế có thể làm gì Bắc Thần Diêu Quang?”
Dạ Vị Ương nghe đến chảy mồ hôi lạnh, Bắc Thần Diêu Quang này cư nhiên biết dùng kinh tế phá hủy một quốc gia.
Biến thái không đáng sợ, đáng sợ chính là không chỉ tính cách biến thái còn thông minh tuyệt đỉnh.
Không có biện pháp xử trí Bắc Thần Diêu Quang, Bắc Thần hoàng đế liền đem Bắc Thần Diêu Quang trục xuất ra nước ngoài ý đồ làm suy yếu ảnh hưởng của nhi tử này đối với quốc nội, nhưng kết quả thì sao, người thông minh vĩnh viễn là người thông minh.
Cho dù không ở trong quốc nội Bắc Thần, Bắc Thần Diêu Quang vẫn có biện pháp bày trừ đối lập trong triều, hiện giờ lão hoàng đế bệnh nặng, hoàng vị kia trừ Bắc Thần Diêu Quang ra cũng không có người nào dám ngồi lên.
“Khó trách Kiến An công chúa không chịu gả đến đó.” Dạ Vị Ương hít một hơi lạnh, nếu như đổi lại là hắn, cho hắn núi vàng núi bạc vô số vinh hoa phú quý hắn cũng không dám đi a.
Bên cạnh mình là kẻ giết người không chớp mắt, tính cách biến thái âm tình bất định, nửa đêm ngủ cũng bị dọa tỉnh.
“Bất quá a, nghe nói Bắc Thần Diêu Quang có một sở thích đặc biệt.” Hà đại nhân vừa nói như thế, Dạ Vị Ương liền dựng lỗ tai lên nghe, sở thích của tên biến thái kia không phải là giết người phóng hỏa gì đó sao, hoặc là đặc biệt chung ái nữ nhân hư hỏng mang thai linh tinh này nọ.
Nhưng đáp án lại khiến Dạ Vị Ương không ngờ tới, chỉ nghe Hà đại nhân phun ra hai chữ: “Hồ ly.”
“Ngạch, hồ ly?” Dạ Vị Ướng mắt giật mấy cái, hỏi: “Chẳng lẽ hắn thích giết hồ ly, hay là thích mặc y phục hồ ly?”
“Sai rồi sai rồi, vừa vặn tương phản, Bắc Thần Diêu Quang đặc biệt thích dưỡng hồ ly, hơn nữa là tuyết hồ trắng trắng.” Nửa đoạn đầu nghe coi như bình thường, chẳng qua không đợi Dạ Vị Ương một phen cảm thán, lại nghe Hà đại nhân nói đoạn sau.
“Hắn đối với hồ ly rất tốt, nếu ai chạm vào hồ ly của hắn liền bị chặt tay, song hắn chính là quái dị như vậy, dưỡng dưỡng rồi chính mình cầm kiếm giết, luôn nói đây không phải hồ ly hắn muốn, hằng năm đều có người đem hồ ly tặng cho hắn…” Hà đại nhân nói thao thao liên miên không dứt.
Dạ Vị Ương nghe một chút thì quyết định không nghe nữa, người nọ thật sự là quái nhân, không thể lý giải, cũng không cần lý giải, hắn vẫn là làm chính sự của hắn đi thôi.
Từ Lễ bộ đi ra, Dạ Vị Ương và Hà đại nhân cùng nhau tiến đến điện Kiến An công chúa, công chúa xuất giá một ít trang phục phải để cho Kiến An tự mình chọn lựa.
Lúc đi được nửa đường, Dạ Vị Ương nhìn thấy một mạt đỏ tiên diễm, lại nói từ khi hắn trở về kinh thành đã lâu không gặp Chước Hoa, Dạ Vị Ướng hướng Chước Hoa vẫy vẫy tay: “Ngươi đang định đi đâu?”
Lễ bộ thị lang Hà đại nhân vội vàng cúi đầu, ánh mắt Chước Hoa giống như dao nhíp có thể đem người cắt thương.
“Đi làm việc thôi,” Vừa nghe Chước Hoa là do Tịch Thiên Thương phái đến, Dạ Vị Ương trong lòng tránh không được khó chịu, xú hoàng đế kia còn tìm người giám thị hắn sao.
Tùy tiện ứng đối Chước Hoa hai câu, Dạ Vị Ương liền cùng Hà đại nhân tiếp tục đi đến điện công chúa, mạt hồng ảnh diễm lệ nhanh chóng đuổi theo sau.
Nhìn bộ dáng Chước Hoa bám sát mình, Dạ Vị Ương trong lòng chửi ầm lên, Tịch Thiên Thương chết tiệt, sau đó cũng không thèm quản Chước Hoa, cùng Hà đại nhân tới trước cửa điện công chúa.
“Đừng đi vào.” Chước Hoa nhíu mày đưa tay ngăn cản Dạ Vị Ương, “Cách nữ nhân điên này xa một chút.”
Dạ Vị Ương tuy rằng không biết có cái gì, nhưng mặc kệ hắn nói thế nào Chước Hoa cũng không cho hắn vào, một khi đã như vậy hắn cũng không miễn cưỡng, dù sao hắn cũng không muốn gặp Kiến An, liền đem việc này giao cho người khác chính mình chuẩn bị trở về nhà.
“Được rồi, ta quay về, ngươi đừng đi theo ta, về nói với hoàng thượng, ta không phải tội phạm không cần bị người giám thị, ta đi tìm Đại tướng quân.” Dứt lời Dạ Vị Ương tự mình di chuyển luân y.
Chước Hoa nhìn người nọ càng đi càng xa, một tiểu thái giám chạy về phía Dạ Vị Ương không biết nói gì đó.
Nhìn Dạ Vị Ương biến mất trong tầm mắt mình, Chước Hoa xoay người định đi tìm Tịch Thiên Thương bẩm báo nhiệm vụ, thời điểm đi được một nửa đột nhiên cảm thấy tiểu thái giám vừa rồi nói chuyện với Dạ Vị Ương có chút quen mắt.
Đáy lòng bỗng dưng chợt lạnh, Chước Hoa phi thân hướng đường cũ chạy tới, chính là không còn nhìn thấy Dạ Vị Ương.
Nam nhân kia, từ đó biến mất.
Hết chương thứ sáu mươi chín>>Hoàn quyển 1<<