Đại Nịnh Thần

Chương 97

Tịch Thiên Thương đột nhiên đến đây quả thực làm cho Dạ Vị Ương sửng sốt, người nọ là hoàng đế, là nhất quốc chi quân, không hảo hảo ở trong hoàng cung cư nhiên chạy đến nơi này.

Hắn xảy ra chuyện không có nhiều người ảnh hưởng, nhưng Tịch Thiên Thương nếu gặp vấn đề gì, đối với trên dưới Thiên quốc biến động to lớn thế nào thực khó mà dự đoán được, nhưng hắn biết, Tịch Thiên Thương hiện tại không còn là hài tử.

Thời điểm chạng vạng bọn họ dừng lại trong một tiểu thành nghỉ ngơi bổ sung vật tư, vì an toàn liền đem cả khách điếm bao hạ, khách điếm này nằm ở địa phương hơi chút hẻo lánh trong tiểu thành, buổi chiều nhất phái an tĩnh, chỉ có phía xa xa trên con sông nối liền thành thị có vài chiếc thuyền hoa ánh đèn lay động theo gió lúc xa lúc gần.

Dạ Vị Ương đóng cửa sổ lại, xoay người nhìn người nào đó đang ngồi bên bàn uống rượu nhắm thức ăn, khóe miệng không tự chủ mà rũ xuống.

“Hoàng thượng định khi nào thì trở về?” Dạ Vị Ương hận không thể dùng đuôi quất Tịch Thiên Thương văng lên trời, hóa thành ngôi sao băng bay đi thật xa.

“Ái khanh chẳng lẽ nghĩ trẫm vì ngươi mà đến?” Tịch Thiên Thương tựa tiếu phi tiếu nói một câu khiến Dạ Vị Ương sững sờ.

Dạ Vị Ương thật đúng là nghĩ như vậy, dù sao người này ban ngày vừa vào trong xe ngựa liền giống như vĩ hùng quấn lấy hắn, nhưng khi nghe Tịch Thiên Thương nói câu như thế, hắn lại nghĩ phải chăng bản thân đa tình quá mức tự kỷ?

“Vi thần cũng không có năng lực này, chính là Hoàng thượng một mình xuất hành không khỏi quá mức nguy hiểm, cần biết an toàn của Hoàng thượng không phải là an toàn của riêng cá nhân người, mà quan hệ đến vận mệnh trên dưới mấy ngàn vạn dân Thiên quốc.” Đi tới bên cạnh bàn, Dạ Vị Ương ngồi xuống.

“Trẫm sẽ cho là ái khanh đang quan tâm trẫm.” Tịch Thiên Thương cười dùng đũa gắp khối thịt bò tươi ngon đưa đến trước miệng Dạ Vị Ương, “Thưởng cho ngươi miếng thịt bò.”

Thơm quá, Dạ Vị Ương chính mình cầm đũa lên, “Không làm phiền Hoàng thượng, vi thần có thể tự… Ngô!”

Chiếc đũa mang theo thịt bò trực tiếp nhét vào miệng Dạ Vị Ương, nhìn thấy nam nhân một khắc trước còn ra vẻ nghiêm túc, một khắc sau miệng đầy thịt bò bộ dáng bị công phá đến chật vật, Tịch Thiên Thương tâm tình tốt cấp chính mình chén rượu.

Dạ Vị Ương hé ra khuôn mặt không thích hợp giống như lão thần, khiến cho Tịch Thiên Thương rất muốn đưa tay nhéo mặt tên gia hỏa này.

“Sự tình ở Quảng Nam không đơn giản như ngươi tưởng tượng, nếu không phải có người phía sau kích động, dân chúng cũng không nghĩ ra tu kiến công trình thủy lợi sẽ làm hà bá tức giận.” Đùa giỡn tiểu hồ ly một chút, Tịch Thiên Thương lần nữa trở về bộ dáng đứng đắn.

Thịt bò tươi ngon rơi vào miệng Dạ Vị Ương liền nhịn không được nhai nhai, hắn vừa ăn xong chợt nghe Tịch Thiên Thương nói, cầm lấy đũa tiếp tục hướng thịt bò mà trạc.

“Điểm này ta cũng có nghĩ tới, bất quá Hoàng thượng có phải đã biết là ai ở phía sau màn sai sử?” Dạ Vị Ương hơi nhấn mạnh, hắn tuy rằng ở một số việc tương đối trì độn, nhưng không đại biểu hắn là kẻ ngu ngốc.

Tịch Thiên Thương thấp giọng cười, bộ dáng hiếu thắng của tiểu hồ ly thật sự thú vị.

“Còn có thể là ai, bè đảng Thái hậu tuy rằng bị trẫm áp chế lợi hại, nhưng muốn đem bọn họ nhổ cỏ tận gốc cũng không dễ dàng, hôm nay ở Quảng Nam hưng tu thủy lợi có thể nói là nhất hạng đại công trình của Thiên quốc chúng ta, bọn họ như thế nào khoanh tay đứng nhìn? Chi bằng trận này trẫm chèn ép kịch liệt, khẳng định bọn sẽ giống như hầu tử, nhảy tới nhảy lui, cấp trẫm chút phiền toái.”

“Cho dù là như vậy, Hoàng thượng cũng không cần phải tự mình đến đây.”

Thật sự là không muốn chết cũng phải chết, Thái hậu kia chẳng qua ngày thường sống an nhàn sung sướng, cố tình cùng hài tử chính mình đấu đá, cũng không biết não hỏng hay như thế nào, Dạ Vị Ương không khỏi cảm thán, trên thế giới này luôn tồn tại những kẻ ngang ngạnh như thế.

Tịch Thiên Thương buông đũa xuống, đáy mắt hàm tiếu xẹt qua tia tàn khốc băng lãnh: “Trẫm hoặc là không xuất thủ, nếu đã xuất thủ ắt phải đem bọn loạn thần tặc tử này diệt tận gốc.”





Chiếu theo cách nói của Tịch Thiên Thương, hộ vệ bên cạnh số lượng hữu hạn, nếu bọn họ tách ra chẳng khác nào đem lực lượng hữu hạn đó phân tán, cho nên buổi tối ở cùng nhau là tốt nhất.

Xú hoàng đế kia còn đặc biệt vô tội hướng hắn mở to hai mắt, đến một câu: “Trẫm cấp ái khanh làm ấm ổ chăn chẳng lẽ bất hảo sao?”

Hảo cái đầu ngươi a! Là người đều biết ngươi bụng dạ khó lường.

Dạ Vị Ương thật không phải lập dị không dám cùng người khác đồng sàng, nhưng vấn đề người nọ là Tịch Thiên Thương, Tịch Thiên Thương từng cưỡng ép hắn làm chuyện kia, Tịch Thiên Thương da mặt dày cả thiên hạ đều căm ghét.

Nhưng sau đó bọn họ vẫn là đồng sàng cộng chẩm, Tịch Thiên Thương son sắt thề một câu: “Trẫm là loại tiểu nhân âm hiểm kia sao? Trẫm thề chắc chắn sẽ không bính ngươi, nếu trẫm làm chuyện xấu, ái khanh cứ việc lấy đuôi quất trẫm nga.”

Dưới Tịch Thiên Thương liên tục cam đoan Dạ Vị Ương đành chia hắn nửa cái giường, còn nguyên nhân khác chính là, hắn nếu không nhượng bộ phỏng chừng Tịch Thiên Thương sẽ nhất mực lôi kéo hắn lải nhải thẳng đến sáng ngày hôm sau, bọn họ ai cũng đừng hòng ngủ.

Để tránh đả thảo kinh xà, hiện tại đám người Dạ Vị Ương vẫn lựa chọn cải trang vi hành, hơn nữa trong đội ngũ có hoàng đế, không cải trang cũng không được.

“Dạ đại nhân phía trước là địa phận Quảng Nam, tuy rằng bây giờ tri huyện Mân thành đã đổi người, nhưng đại bộ phận người vẫn còn giữ nguyên, chỉ sợ đi trên đường sẽ dễ dàng bị nhận ra.” Thường Thiếu Điển hiện tại không đơn giản chỉ đảm đương chức vụ ngự y, mà cũng được xem là người có nhiều mưu trí.

“Vậy các ngươi có ý kiến gì không?” Dạ Vị Ương gật đầu, thừa nhận cách nói của Thường Thiếu Điển.

Chước Hoa tựa vào cánh cửa mở miệng nói: “Hiện giờ Quảng Nam hưng tu thủy lợi, không ít thương nhân đang nhìn chằm chằm nơi này, chúng ta ngược lại có thể hóa thành sinh ý nhân hành thương, ta vào vai bảo tiêu, Thường thái y là tổng quản, Hoàng thượng tự nhiên là lão gia, về phần Dạ đại nhân…”

“Ta sao?” Dạ Vị Ương chỉ chỉ chính mình, “Ta không có biện pháp thường xuyên lộ diện, hay ta giả vờ sinh bệnh, tỷ như nói bệnh sởi gì đó?”

“Hóa thành thương nhân mục đích là thuận tiện trên dưới thăm dò tin tức, ngươi nếu bị bệnh sởi suốt ngày che mặt đi ra chẳng phải chọc người hoài nghi?” Tịch Thiên Thương mâu quang chợt lóe. Có chút không hảo ý đánh giá nam nhân.

Dạ Vị Ương chỉ cảm thấy một cỗ khí lạnh sưu sưu bốc lên: “Kia hoàng thượng có ý tưởng gì?”

“Vị Ương, chúng ta tới Mân thành khẳng định phải đi chung quanh thăm dò tin tức, thăm dò tin tức sẽ kết giao với các hiệu buôn, nếu quá mức chủ động tiếp cận sẽ chọc người hoài nghi, ngươi nói có phải hay không?” Tịch Thiên Thương không có trực tiếp trả lời.

“Phải.” Dạ Vị Ương bất an nói, “Hoàng thượng, ta như thế nào cảm giác được ngươi đang đào hố cho ta nhảy, có ý tưởng gì ngươi cứ việc nói thẳng đi.”

“Ái khanh của trẫm quả nhiên thông minh, trẫm nhận được tin tức từ Quảng Nam, ở phía sau sai khiến bách tính địa phương cản trở hưng tu thủy lợi tiến hành là một thế gia vọng tộc trong Mân thành, hộ nhân gia này ở Mân thành thế lực không nhỏ. Vả lại năm trước thiên tai tặng gạo miễn phí cho dân chúng nên giành được không ít thanh danh. Cho nên hộ nhân gia đó ở trong lòng dân chúng địa vị không tồi, có lực ảnh hưởng nhất định.”

“Hoàng thượng nói chính là Tôn gia?” Dạ Vị Ương hỏi.

Tịch Thiên Thương ngón tay nhẹ nhàng gõ lên bàn, nói: “Đúng vậy, Tôn gia kia trước đây là tri huyện Mân thành, cũng có làm chút sinh ý qua lại, về sau tri huyện Mân thành vào đại lao, người Tôn gia còn đứng ra chỉ tội vạch trần bằng chứng tham ô của tri huyện Mân thành, nhưng bọn họ làm như vậy bất quá là vì tự bảo vệ mình mà thôi, hiện tại giấu đầu càng lòi đuôi.”

“Cáp, trẫm cũng không phải thích nhiều chuyện.” Tịch Thiên Thương cười bồi thêm một câu.

Đuôi hồ ly giấu dưới trường bào giật giật, Dạ Vị Ương xem thường lời nói Tịch Thiên Thương cố ý trêu tức hắn, “Lúc trước Bắc Thần Diêu Quang lấy tên Bắc Phương Thần bày mưu tính kế cho ta bắt được đuôi tri huyện Mân thành, hắn phỏng chừng biết tri huyện Mân thành trốn không thoát, liền dứt khoát đem con cờ này quăng đi, Tôn gia kia chủ động ra mặt làm chứng cũng là Bắc Phương Thần cho người đến thuyết khách.”

Dạ Vị Ương đập bàn, hậu tri hậu giác tức giận với chính mình: “Xem trí nhớ ta này, như thế nào liền quên một chuyện, Tôn gia phía sau kích động dân chúng chống lại hưng tu thủy lợi, phương diện này có bè đảng Thái hậu sai khiến, chỉ sợ không thể thiếu dự mưu của Bắc Thần Diêu Quang.”

“Ngươi trước kia ở Quảng Nam từng gặp qua Bắc Thần Diêu Quang?” Tịch Thiên Thương thanh âm nhất thời đề cao.

Dạ Vị Ương về sau có đem sự tình lúc gặp Bắc Thần Diêu Quang cùng sự tình ở Bắc Thần quốc nói cho Tịch Thiên Thương, ngược lại đã quên nói với bọn họ chuyện gặp được Bắc Thần Diêu Quang ở Mân thành.

Bất quá Dạ Vị Ương vẫn là lượt bớt quá trình hắn lần đầu tiên như thế nào tương kiến Bắc Thần Diêu Quang, tổng không thể nói, là thời điểm hắn tắm rửa đụng phải tên kia.

Hiện tại hồi tưởng lại Dạ Vị Ương nhịn không được sống lưng lạnh toát, Bắc Thần Diêu Quang không hổ danh thông minh tuyệt đỉnh. Người nọ trước kia đến Quảng Nam sẽ không là ngẫu nhiên, mà hắn lúc ấy thậm chí còn xem đối phương là hảo bằng hữu đối xử chân thành, hơn nữa cùng Bắc Thần Diêu Quang nói ra lợi ích hưng tu thủy lợi mang lại.

Nghĩ đến Bắc Thần Diêu Quang, trong lòng Dạ Vị Ương liền một trận ngũ vị tạp trần, mặc kệ chuyện này có phải Bắc Thần Diêu Quang sai khiến hay không, công trình hưng tu thủy lợi chẳng thể trì hoãn thêm nữa, quan hệ đến vận mệnh mấy trăm vạn dân sau này.

Nếu thành công. Thì đúng là nhất kiện công trình đại lợi thiên thu.

“Hoàng thượng phải chăng đã có kế hoạch?” Dạ Vị Ương hỏi, nói tới cùng, Tịch Thiên Thương vẫn chưa nói hắn phải cải trang nên phẫn thế nào.

Tịch Thiên Thương đột nhiên cười cực giống con lang gian trá: “Đương gia Tôn gia kia có tiếng thích mỹ nhân.”

Lời này vừa ra, Dạ Vị Ương nhất thời có một loại dự cảm không tốt.

Hết chương thứ hai mươi tám
Bình Luận (0)
Comment