Phiên ngoại 2: Nhất thống thiên hạ.
Câu hỏi Lý Linh Tố đặt ra, đồng thời cũng là nghi hoặc của các thành viên Thiên Địa hội. Vừa rồi không hỏi, là do đám người còn đắm chìm trong trong nỗi buồn vô cớ vì giám chính vẫn lạc.
Cảm thán thần thủ hộ Đại Phụng ngày xưa bỏ mình.
Sau khi nhìn thấy truyền thư của Thánh tử, đám người thu liễm cảm xúc, dồn lực chú ý lại, các loại nghi hoặc và khó hiểu cuồn cuộn dâng lên.
Hứa Thất An thân ở hải ngoại, sao lại biết được tin tức vẫn lạc?
Hơn nữa, hắn còn đặt giám chính và Thiên tôn vẫn lạc chung với nhau, điều này nói rõ chuyện Thiên tôn và Thiên đạo đồng hóa tuyệt đối không tầm thường, khả năng có liên quan đến đại kiếp.
“Tam: Thiên tôn là vì giám chính mà chết.”
Truyền thư của Hứa Thất An xuất hiện trong mắt mọi người.
Thiên tôn vì giám chính mà chết? !
Thiên tôn cũng ra biển tham chiến sao? Chẳng lẽ là bị ta mắng xấu hổ, cho nên mới ra biển tương trợ Hứa Thất An, trong lúc kịch chiến, Thiên tôn vì cứu giám chính mà chết..... Thánh tử vừa bi thương vừa cảm động lại hoang mang.
Thiên tôn cũng tham chiến à, xem ra Thánh tử lập công rồi, đáng tiếc giám chính vẫn khó thoát vận rủi như cũ..... Những người khác nghĩ trong lòng như vậy.
Nhưng Hứa Thất An chợt truyền thư đến, khiến thành viên Thiên Địa hội sững sờ tại chỗ, nghẹn họng nhìn trân trối:
“Tam: Sau khi Triệu viện trưởng tuẫn quốc, khí vận Đại Phụng hoàn toàn tiêu tán, giám chính không còn là thân bất tử nữa, bởi vậy mà vẫn lạc. Nhưng sau khi Thiên tôn dung nhập Thiên đạo, thức tỉnh giám chính.”
Giám chính vốn đã chết đi, là Thiên tôn dung nhập Thiên đạo cứu hắn về..... Thành viên Thiên Địa hội nhìn dòng truyền thư này, chấn động trong lòng, bản năng biết lượng tin tức ẩn chứa trong lời này cực kỳ khoa trương, nhưng lại xem mà không hiểu.
Mặc dù Triệu viện trưởng đánh lui Vu Thần, cứu vãn ngàn ngàn vạn bách tính, nhưng hắn chết, quả thực ép khô quốc vận sau cùng của Đại Phụng..... Sở Nguyên Chẩn tận mắt chứng kiến Triệu Thủ vẫn lạc, chỉ là không nghĩ tới, Triệu Thủ cứu lại vô số dân chúng, đồng thời cũng biến tướng “Hại chết” giám chính.
Thế sự vô thường, cùng lắm cũng chỉ như thế mà thôi.
Nhưng Thiên tôn dung nhập Thiên đạo có liên quan gì đến việc thức tỉnh giám chính?
Vì sao Thiên tôn dung nhập Thiên đạo, lại thức tỉnh được giám chính?
“Thất: Thiên tôn dung nhập Thiên đạo, thức tỉnh giám chính? Ninh Yến, đây là ý gì.”
Lý Linh Tố một lần nữa hỏi ra nghi hoặc trong lòng thay thành viên Thiên Địa hội.
“Tam: Bởi vì giám chính là hóa thân của Thiên đạo.”
Sau khi Hứa Thất An phát xong dòng truyền thư này, ngón tay động như bay, kể lại cặn kẽ tình huống, lấy hình thức từng dòng truyền thư phát lên trong group chat Địa Thư.
Chờ sau khi hắn phát xong, group chat Địa Thư đã hoàn toàn yên tĩnh, không có ao lên tiếng, cũng không có người nào dám lên tiếng.
Yên tĩnh không có nghĩa là bình tĩnh, trái lại, lúc này sóng gió nhấc lên trong lòng thành viên Thiên Địa hội đủ để gọi là “Hủy thiên diệt địa” .
Trong đó bao gồm Hoài Khánh ngay bên cạnh Hứa Thất An.
Giám chính là hóa thân của Thiên đạo, mà ý thức hắn sinh ra được hình thành từ nhiều đời Thiên tôn đến tiếp sau dung nhập Thiên đạo, bao gồm cả phân thân Thiên tôn của Đạo Tôn.
Chẳng lẽ giám chính muốn nâng đỡ Hứa Thất An trở thành Võ Thần, khó trách hắn muốn bồi dưỡng người giữ cửa.
Sau một hồi, Sở Nguyên Chẩn đã bình tĩnh trở lại như ban đầu, cảm khái truyền thư:
“Tứ: Khó trách ta lại cảm thấy hệ thống thuật sĩ sinh ra hơi đột ngột, giám chính đời thứ nhất cũng là quân cờ của hắn, dưới sự dẫn đường của hắn khai sáng hệ ra thống thuật sĩ.”
“Nhị: Cho nên, Nhân tộc hưng thịnh, được thiên địa hậu đãi, là bởi vì công lao của Đạo Tôn và nhiều đời Thiên tôn sao?”
Lý Diệu Chân khó được đưa ra một vấn đề có độ sâu.
Ý của nàng là Nhân tộc có thể chiến thắng yêu tộc và hậu duệ của Thần Ma, trở thành chủ nhân của thế giới Cửu Châu kế sau Thần Ma, là bởi vì Đạo Tôn cùng các Thiên tôn sinh ra ảnh hưởng đối với Thiên đạo, khiến cho Thiên đạo hướng về Nhân tộc.
“Tam: Có lẽ vậy!”
Hứa Thất An truyền thư nói, hắn không cách nào cho ra đáp án.
“Bát: Cứ việc Thiên đạo vô tình, nhưng dù sao cũng sinh ra ý chí. Chỉ cần là có ý chí, thì sẽ có yêu ghét, nếu là thể tụ hợp ý thức của Đạo Tôn và nhiều đời Thiên tôn, thì không thể tránh được thân thiết với Nhân tộc. Điều ta càng để ý là, tâm pháp của Thiên Tông có thể khiến cho Thiên đạo có ý thức. Các vị, điều này sẽ không trở thành tai hoạ ngầm chứ?”
Nội bộ Thiên Địa hội lâm vào yên lặng ngắn ngủi, mọi người đều tự hỏi vấn đề này, không trả lời.
Đột nhiên bắt đầu triết học... Hứa Thất An nói thầm trong lòng một tiếng, vừa định nói mình thân là người giữ cửa, cũng có thể chế hành Thiên đạo ở một mức độ nhất định, lại đột nhiên trông thấy truyền thư Lý Linh Tố phát tới:
“Không có tai hoạ ngầm như vậy đâu, vừa rồi sư tôn xuống núi gặp ta, nói trước khi Thiên tôn quy tiên, để lại ba khẩu dụ. Một, Băng Di Nguyên Quân tiếp nhận vị trí Thiên tôn; hai, Thiên Tông tu lại Nguyên Thủy đạo pháp, không còn tu thái thượng vong tình nữa.”
Sư tôn trở thành một đời Thiên tôn mới rồi? Lý Diệu Chân từ tận đáy lòng vui mừng vì Băng Di Nguyên Quân, cũng truyền thư giải thích nói:
“Nhị: Nguyên Thủy đạo pháp là phương pháp tu hành thời kì cuối của thời đại viễn cổ, do đám tiền bối Nhân tộc lục lọi ra. Các ngươi biết đấy, Đạo Tôn là người tập hợp đạo pháp đại thành, nhưng cũng không phải là người khai sáng. Đạo Tôn chỉ là người khai sáng công pháp của ba tông Thiên Địa Nhân.”
Nguyên Thủy đạo pháp có thể tu đến cảnh giới siêu phẩm, Đạo Tôn chính là ví dụ.
Vứt bỏ tu thái thượng vong tình, đương nhiên sẽ không còn có chuyện Thiên tôn dung nhập Thiên đạo, thức tỉnh giám chính.
Chuyện này cũng có ý nghĩa, giám chính đã vẫn lạc trên ý nghĩa chân chính, vĩnh viễn không có khả năng lại giáng lâm nhân gian nữa.
Trong tẩm cung, Hứa Thất An ngồi trên ngự tọa, cầm Địa Thư, quay đầu nhìn về phương hướng Ty Thiên giam.
Ánh mắt của hắn phảng phất xuyên thấu qua mái hiên, trông thấy đài Bát Quái cao vút trong mây, cũng rốt cuộc không nhìn thấy bóng dáng híp mắt vân vê chén rượu, mắt say lờ đờ nhìn nhân gian kia nữa.
Giám chính... Hứa Thất An nhẹ nhàng thở dài.
“Bát: Khẩu dụ thứ ba là gì? 】
Atula truyền thư hỏi.
“Thất: Tước đoạt vị trí Thánh tử của ta, trục xuất khỏi Thiên Tông.”
Group chat Địa Thư đột nhiên yên tĩnh, đám người phảng phất trông thấy gương mặt chán ngán thất vọng, khóc không ra nước mắt của Thánh tử.
“Nhị: Chuyện này là vì sao vậy?”
Lý Diệu Chân giật nảy cả mình, nàng bị trục xuất khỏi Thiên Tông, là bởi vì tín niệm khác biệt, không cách nào làm được thái thượng vong tình.
Sư ca có số đào hoa, quả thực cũng nên trục xuất sư môn, nhưng đã vứt bỏ phương pháp tu thái thượng vong tình, vậy thì không cần thiết phải trục xuất Thánh tử ra khỏi sư môn.
“Thất: Có thể là, ừm, đại khái, là ta mắng quá đáng dưới sơn môn Thiên Tông.”
“Nhị: Ngươi mắng cái gì rồi?”
Đáy lòng Lý Diệu Chân trầm xuống.
“Thất: Thì, chính là, nhất thời hồ đồ, muốn làm cha Thiên tôn thôi...”
Lý Diệu Chân: “... . .”
Hứa Thất An: “... . .”
Hoài Khánh: “...”
Atula: “...”
Sở Nguyên Chẩn: “...”
Thấy mọi người không nói lời nào, Lý Linh Tố truyền thư giảo biện:
“Thất: Thiên tôn cũng không thái thượng vong tình giống như chính hắn nói nha.”
“Lục: A Di Đà Phật, bần tăng cảm thấy Thiên tôn đã vong tình.”
Hằng Viễn đại sư không nhịn được truyền thư, bình thường hắn không nói lời nào đâu.
Lý Linh Tố: “...”
Thiên tôn không vong tình, thì bây giờ ngươi đã luân hồi rồi..... Lý Diệu Chân thở phì phì truyền âm:
“Nhị: Được rồi được rồi, trở lại Kinh thành trước đã, ngươi đi hay ở, để sau này lại thảo luận.”
Nàng còn phải nhọc lòng vì sư ca tương lai không hăng hái phấn đấu của mình.
Thiên Tông không tiếp tục ở được nữa, Địa tông chắc chắn cũng không được, sư ca mặc dù là người tốt, nhưng không phải người lương thiện. Trái lại, Nhân tông thì có thể, Lạc Ngọc Hành nể mặt Hứa Thất An, chắc chắn sẽ thu lưu đồ đệ bị vứt bỏ cuar Thiên Tông.
Nhưng Nhân tông có tai hoạ ngầm cực lớn, lúc Nghiệp Hỏa thiêu thân, cần lấy lực ý chí đối kháng với thất tình lục dục, mà hậu cung của sư ca lại ba ngàn giai lệ, sao có thể không động vào nữ nhân?
Mà đụng vào nữ nhân sẽ bị Nghiệp Hỏa thiêu chết.
..... .
Kết thúc truyền thư, Hứa Thất An nghiêng đầu nhìn Nữ Đế khoác long bào lên thân đứng bên phải.
“Ta hồi phủ báo bình an đây.”
Hắn đứng dậy, nói với giọng điệu trầm thấp.
Bờ môi mỏng manh gợi cảm của Hoài Khánh nhẹ nhàng nhấp một chút. Đại kiếp đã định, người yêu bình an, cố nhiên là chuyện đáng mừng rỡ, nhưng trong đại kiếp nạn lần này, Kim Liên đạo trưởng, Triệu Thủ, và giám chính đều đã hoàn toàn rời đi nhân gian.
Dưới vui mừng giành được cuộc sống mới là nỗi thương cảm sinh ly tử biệt.
Nàng có thể trải nghiệm tâm trạng nặng nề của Hứa Thất An.
.....
Hứa phủ.
Mùa đông khắc nghiệt, trong hoa viên Hứa phủ, lại nở rộ hoa tươi sáng rực bắt mắt, từng đợt hương hoa thấm người lượn lờ không tiêu tan trong phủ, khiến người ngửi được tâm thần thanh thản.
Trong gió lạnh sáng sớm, Hứa Linh Âm ngồi bên cạnh bàn đá trong nội viện, đôi chân nhỏ lơ lửng, vừa hiện nét mặt dữ tợn, vừa nhét quýt chua xót vào trong miệng, thỉnh thoảng run rẩy một chút, không biết là bị đông cứng hay bị chua.
Ngón tay nhỏ mập mạp dính đầy nước quýt màu vàng.
“Đại oa...”
Trông thấy Hứa Thất An trở về, tiểu đậu đinh nhìn tay của hắn đầu tiên. Thấy hai tay trống trơn, lúc này nàng mới thở phào nhẹ nhõm, nhẹ nhàng dựng thẳng lông mày, mách lẻo với đại ca:
“Cha sáng nay lại mua quýt xanh về cho ta ăn.”
Hứa Thất An bèn hỏi:
“Vậy ngươi cảm động hay không?”
Hứa Linh Âm lập tức buồn từ đó, chua xót gạt ra hai hàng nước mắt.
Bé ngoan, đều cảm động đến phát khóc..... Hứa Thất An sờ sờ đầu của nàng, nói:
“Lần sau cha ngươi mua thêm quýt xanh cho ngươi, ngươi cứ vụng trộm rót nước tắm vào trong ấm trà của hắn, nhị ca ngươi cũng giống vậy.”
Hứa Linh Âm nghe xong, đôi mắt lóe sáng, lớn tiếng thử dò xét nói: “Vậy ta dùng nước rửa chân thì có được hay không?”
Sau này không thể uống nước trong nhà... Hứa Thất An cổ vũ nói:
“Thật là một bé con thông minh, nhưng nhớ kỹ lần sau lúc nói những chuyện này, thì nhỏ giọng một chút.”
Sau khi hắn căn dặn tiểu đậu đinh đừng lãng phí đồ ăn, bèn đi vòng về tiểu viện của mình.
Trong phòng ngủ rộng rãi xa hoa, Lâm An ngồi bên cạnh bàn, bàn tay ngọc trắng nõn như cọng hành nắm bàn chải đánh răng lông lợn, không yên lòng súc miệng đánh răng. Hai cung nữ thiếp thân giữ im lặng hầu hạ, một người nấu nước nóng ngâm khăn tay, một người dọn dẹp quần áo treo trên bình phong.
Cặp mắt của nàng có tơ máu nhàn nhạt, khóe mắt cũng hơi sưng vù, vừa nhìn đã thấy đêm qua không ngủ ngon, tâm sự nặng nề.
“Kít ~”
Trong âm thanh đẩy cửa, Lâm An đột nhiên ngẩng đầu xem, một bộ áo xanh đập vào trong mắt, tiếp theo là dung mạo quen thuộc, cùng nụ cười quen thuộc nở trên khuôn mặt ấy.
“Ta trở về rồi.” Hắn cười nói.
Hốc mắt nàng lập tức ửng đỏ. Nàng vội vàng hốt hoảng đẩy bàn đứng lên, đụng đổ ghế ngồi, mang vẻ mặt biểu cảm như muốn khóc lên, nhào vào trong lòng Hứa Thất An.
..... .
Trong nắng ấm lười biếng, Mộ Nam Chi mặc váy dài màu hoa sen, vấn tóc mây của phụ nhân lưu hành nhất đương thời. Nàng ngồi gần cửa sổ, trong lòng ngo ngoe muốn động, muốn đi ra ngoài tìm Hứa Linh Âm chơi Bạch Cơ.
Phòng ngủ của Mộ Nam Chi lệch về hướng nam, cửa sổ hướng hậu viện hiếm khi có người đi qua, bởi vậy giờ phút này nàng vẫn chưa đeo vòng tay, mặc cho dung nhan tuyệt sắc khuynh quốc khuynh thành tắm rửa trong ngày mùa đông lười biếng.
Da thịt như ngọc, xinh đẹp như họa.
Đôi mắt như cúc áo màu đen của tiểu bạch hồ lăn lông lốc chuyển loạn, muốn chọn một cơ hội thích hợp chạy trốn, cùng Hứa Linh Âm chạy đi Ty Thiên giam tìm giám chính chơi.
Giám chính tân nhiệm luôn có thể lấy ra đủ loại mỹ thực đút cho con non nhân loại và con non hồ ly.
Mộ Nam Chi khẽ vuốt lông tơ trên đầu Bạch Cơ, nhẹ nhàng thở dài:
“Trước kia dì không mang vòng tay, ngươi liền vui mừng liếm mặt dì, hiện tại lại không nhiệt tình bằng trước kia. Cho nên mới nói, lòng người hay thay đổi.”
Bạch Cơ chớp chớp mắt, thiên chân vô tà nói:
“Dì, ta là yêu nha.”
“Lĩnh hội ý tứ là được rồi.” Mộ Nam Chi trở tay cốc cho nó một cái.
“Ta sẽ vĩnh viễn yêu dì.”
Bạch Cơ vội vàng bày tỏ lòng trung thành, duỗi ra cái lưỡi nhọn béo mập, liếm láp mu bàn tay Mộ Nam Chi một chút.
“Vậy hôm nay làm bạn dì ngay ở đây đi.” Mộ Nam Chi cúi đầu xuống, lộ ra một gương mặt tươi cười hoàn mỹ không tì vết.
Tâm thần Bạch Cơ lay động, hươu con trong lòng xông loạn, dùng sức gật đầu: “Ừm ừm!”
Nó đột nhiên cảm thấy, so với việc chơi đùa cùng đứa trẻ Nhân tộc ngu xuẩn Hứa Linh Âm này, không bằng ở lại nơi này cùng dì mỹ mạo vô song khắp trên trời dưới đất, chỉ nhìn mặt của nàng đã cảm thấy linh hồn được đến lọc sạch và thăng hoa.
Lúc này, tiểu bạch hồ đang đắm chìm trong trong sắc đẹp của Hoa Thần, bỗng nhiên phát hiện ra thân thể mềm mại của Mộ di run lên, tiếp đó lại căng thẳng. Ngay sau đó, nó nghe thấy âm thanh quen thuộc:
“Thật đẹp!”
Bạch Cơ ngóc đầu lên nhìn lại, ngoài cửa sổ đứng một người quen thuộc, đang nháy mắt ra hiệu với Mộ di.
Mà Mộ di rõ ràng cơm nước không vào, giờ phút này lại biểu hiện ra một dáng vẻ ghét bỏ và lãnh đạm, ngạo kiều quay đầu đi, không phản ứng người ngoài cửa sổ, phảng phất nam nhân này không đáng một đồng.
Sự chuyển biến thái độ như vậy, tạm thời EQ của Bạch Cơ còn không thể hiểu được.
Mộ Nam Chi ngạo kiều một lát, thấy nam nhân thối không dỗ dành mình, đành thở phì phì nghiêng đầu lại, tức giận nói:
“Sao ngươi không chết ở bên ngoài đi.”
Hứa Thất An cười nói:
“Không phải là nhớ ngươi nha, trong lòng nhớ đến ngươi, là lực lượng có mãi mãi cũng không dùng hết được, ngươi là dục vọng muốn sống lớn nhất của ta.”
Mặc dù biết đây là lời ngon tiếng ngọt, viên đạn bọc đường, nhưng Mộ Nam Chi vẫn rất hưởng thụ, nàng hừ một chút:
“Phiền phức giải quyết xong rồi à?”
Hứa Thất An cười gật đầu:
“Nhờ có Hoa Thần vô tư kính dâng linh uẩn bất tử, giúp ta đại sát tứ phương ở hải ngoại, rốt cục bình định đại kiếp, từ đây Cửu Châu đã không còn siêu phẩm.”
Phù... Nàng lặng lẽ nhẹ nhàng thở ra trong lòng, tâm tình bị đè nén có thể giải quyết rồi, nhưng còn có ai oán trong lòng nữa, nàng lại hỏi:
“Không có tổn thất gì chứ?”
Hứa Thất An gật đầu:
“Giám chính Triệu Thủ và Kim Liên đạo trưởng vẫn lạc, những người khác vẫn còn sống, đã rất tốt.”
Trên mặt hắn treo nụ cười, thế nhưng trong nụ cười ấy có nỗi buồn vô cớ và bi thương, nhớ lại và thổn thức nồng đậm.
Chút ai oán trong lòng Mộ Nam Chi lập tức không còn. Nàng hơi đau lòng, nhưng tính tình ngạo kiều, kiêu lên nhất thời không buông xuống được. Nàng bèn nói:
“Ngươi có thể trở thành Võ Thần chính là báo đáp tốt nhất đối với bọn họ, là điều bọn họ muốn nhìn thấy nhất.”
Nói xong, nàng ném Bạch Cơ lên mặt đất:
“Đi chơi đi, đi xa một chút, trước ăn trưa thì đừng quay lại.”
Bạch Cơ lộn một vòng trên mặt đất, trong cái đầu nhỏ tràn ngập dấu chấm hỏi, sao dì nói thay đổi là thay đổi luôn vậy?
Chẳng lẽ lời dỗ ngon dỗ ngọt với nó vừa rồi đều là gạt người à.
Bạch Cơ tức giận ra ngoài tìm tiểu đậu đinh chơi.
Hứa Thất An vừa sải bước ra, không nhìn vách tường cửa sổ, một bước đi tới trong phòng. Mộ Nam Chi thì đi đến bên cạnh bàn, thành thạo đun nước pha trà. Hai người uống trà trong ngày mùa đông ấm áp, Hứa Thất An kể lại cho nàng quá trình đại chiến.
Trong đó bao gồm thân phận chân thật của giám chính, năng lực của Võ Thần,… vân vân.
“Vậy ngươi có khí vận thêm thân, thì hạn chế không thể trường thọ có phải đã không còn rồi?” Mộ Nam Chi ngạc nhiên hỏi.
Hứa Thất An sửng sốt một chút, chính hắn lại quên mất chuyện này, không ngờ tới Mộ Nam Chi còn nhớ rõ, thì ra nàng vẫn quan tâm đến vấn đề tuổi thọ.
“Võ Thần bất tử bất diệt, không bị quy tắc trói buộc, đương nhiên sẽ không chết.” Hứa Thất An nói.
Mộ Nam Chi nở nụ cười, bưng chén trà, lẩm bẩm nói ra chút mưu kế của bản thân:
“Trăm năm sau, Lâm An già chết rồi, Hoài Khánh là Hoàng đế, nàng cũng phải chết. Chung Ly bị vận rủi quấn thân, cách siêu phàm xa vạn dặm, Lý Diệu Chân làm việc thiện tùy tâm sở dục, sớm muộn gì cũng nhập ma. Tính đi tính lại, kình địch của ta chỉ có bà nương thối Lạc Ngọc Hành thôi.”
“Nhưng ta không sợ, ai bảo nàng xấu đâu.”
Ta có thể dùng Thái Bình đao chặt đứt quy tắc không thể trường sinh của Hoài Khánh, có thể phụ đạo Lâm An tu hành, bước vào siêu phàm, cũng có thể tiêu diệt tâm ma thay Lý Diệu Chân, phụ trợ Chung Ly tấn thăng siêu phàm cũng không phải việc khó..... Hứa Thất An không dám nói ra lời trong lòng, cười nói:
“Cho nên, Nam Chi mới là người ta yêu nhất đời này.”
Lời Hứa Thất An nói cũng là lời thật lòng, mỗi người đều là tình cảm chân thành của hắn.
“Miệng lưỡi trơn tru!”
Mộ Nam Chi khẽ nói, rồi vội vàng cúi đầu uống trà, che giấu khóe miệng lặng lẽ cong lên.
..... . .
Ngày kế tiếp.
Lâm triều qua rồi, một bố cáo được dán trên các cửa thành lớn của Kinh thành và cột thông cáo của các nha môn lớn.
Bố cáo lưu loát hơn trăm chữ. Nội dung là, Hứa Ngân la suất lĩnh một đám cường giả siêu phàm, chém Thần Ma, giết siêu phẩm, bình định đại kiếp, Tây Vực, Nam Cương cùng Bắc Cảnh và Đông Bắc chính thức được đưa vào bản đồ Đại Phụng.
Vương triều Đại Phụng Trung Nguyên nhất thống thiên hạ, Kinh thành chấn động.
Tin tức này rất nhanh do lính ở trạm dịch vận chuyển đến các châu các quận, càn quét Trung Nguyên.