Đại Quản Gia Là Ma Hoàng

Chương 37



“Cút!”Trong lòng Dương Minh giận dữ, đánh tới một chưởng.

Trác Uyên có thể cảm giác được sự sắc bén của chưởng phong kia, nhưng hắn không thể trốn, đành phải cắn răng đỡ một chưởng kia của hắn ta.Phịch!Không có sử dụng bất luận võ kỹ nào, nhưng chưởng lực mới vào Đoán Cốt cảnh lại vững chắc mà đánh vào ngực của hắn làm hắn bay ra xa mười mét, phụt một tiếng phun ra một ngụm máu tươi.“Không cho trị thì không trị, sao lại ra tay đánh người chứ?”Trác Uyên chống mặt đất, gian nan mà đứng dậy, bất giác lại phun ra một ngụm máu tươi: “Lão phu đã đến từng tuổi này rồi, không chịu được mấy chưởng nữa đâu.


Cô nương, ta không tiếp sinh ý ngươi này, quả nhiên sinh ý của sơn tặc không dễ làm.”“Ngươi nói cái gì?”Trên mặt Dương Minh giận dữ, lại giơ bàn tay lên, nhưng lại bị Lôi Vũ Đình vội vàng ngăn cản.“Vị tiên sinh này là ta mời đến, ngươi muốn đánh hắn thì đánh ta trước kia.”“Hừ, ngươi thích hắn thì để hắn trị cho hắn ta trị đi.

Nếu như tên lang trung giang hồ này không trị khỏi cho sự phụ thì ta tuyệt không buông tha ngươi.” Dương Minh vung ống tay áo, giận dữ đi khỏi, không hề nhìn Lôi Vũ Đình lấy một cái.Lôi Vũ Đình cảm thấy có chút ủy khuất, tức giận đi đến bên người Trác Uyên, trừng mắt nhìn hắn một cái: “Đều là bởi vì ngươi, sư huynh mới không để ý tới ta.

Ta vốn không nên tin tưởng ngươi, sư huynh quan tâm nghĩa phụ như thế, sao có thể hại nghĩa phụ chứ?”“Lôi cô nương, nghĩa phụ ngươi không dạy ngươi nên nhìn người như thế nào sao?” Trác Uyên lau vết máu trên khóe miệng, khẽ cười nói: “Có điều cũng đúng, chính hắn ta còn nói vậy.”Lôi Vũ Đình ngạc nhiên, đầy mặt tò mò.“Xem người, đừng xem hắn nói cái gì, mà phải xem hắn làm như thế nào.”Khóe miệng Trác Uyên nhếch lên, tà dị cười nói: “Vừa rồi hắn không cho ta trị, là không rõ thực lực của ta.

Nhưng sau khi dò thám qua chưởng vừa rồi, cảm thấy ta vô dụng nên mới để cho ta trị.

Ngươi nói, hắn đối xử với nghĩa phụ ngươi tốt hay xấu?”Không khỏi ngẩn ra, Lôi Vũ Đình hồi tưởng lại chuyện vừa rồi, quên hết mấy lời kia của Dương Minh đi, chỉ nghĩ đến hành động của hắn ta.


Quả nhiên, tất cả mọi chuyện đều giống như Trác Uyên nói.Thậm chí trước khi Dương Minh phất tay áo rời đi, dường như nàng còn thấy được nụ tươi cười như có như không của hắn ta.Chẳng lẽ…Nghĩ đến đây, Lôi Vũ Đình không dám suy nghĩ tiếp.

Bởi vì nếu tiếp tục nghĩ thì tim của nàng sẽ rất đau, có lẽ nàng sẽ không khống chế được mình mà đi chất vấn Dương Minh.Đến lúc đó hai người bọn họ sẽ đều phải chết ở chỗ này.Trác Uyên trông thấy tất cả mọi chuyện trong mắt, hắn tranh thủ thời gian đứng lên, vỗ vỗ bả vai của nàng: “Đi thôi, ta đi xem vết thương của nghĩa phụ ngươi.”“Bọn bịp bợm giang hồ như ngươi, diễn kịch thì được, còn muốn là đi xem thật à.” Lôi Vũ Đình không khỏi bĩu môi, giọng đã có chút nghẹn ngào.Trác Uyên bật cười một tiếng rồi nhún nhún vai: “Dù là diễn kịch cũng phải diễn nguyên bộ.

Huống hồ, hiện tại vẫn chưa diễn xong đâu.”Tiếng nói vừa dứt, Trác Uyên lập tức đi về phía trước, Lôi Vũ Đình thở sâu rồi bám theo sau.

Tuy rằng ở phía trước là tình cảnh nàng không muốn nhìn thấy.Hai người đi thẳng một mạch, mấy trăm đôi mắt chung quanh đều đang nhìn chằm chằm bọn hắn.Giờ này phút này, thế nhưng Lôi Vũ Đình lại cảm thấy mấy ánh mắt đó làm nàng không được tự nhiên.

Ngày thường là ánh mắt sùng kính, lúc này lại giống như là giám thị.Đợi đến khi hai người đến trước phòng của sơn chủ, khi đi vào cửa, chỉ thấy Dương Minh đã đi vào.


Trong tay hắn ta đang bưng một chén cháo thanh, đang đút từng muỗng từng muỗng cho lão nhân không thể động đậy nằm trên giường.“Tên bịp bợm giang hồ, nếu như sư phụ của ta có chút ngoài ý muốn nào thì sẽ hỏi tội ngươi.”Nhìn thấy hai người đi vào, Dương Minh mạnh mẽ đặt chén cháo lên bàn, tức giận trừng mắt nhìn hai người một cái rồi ngồi sang một bên, nhường ra chỗ ở đầu giường.Trong lòng Trác Uyên cười thầm một tiếng, chậm rãi đi đến trước giường của lão nhân, xem kỹ thương thế của lão ta.Nhưng mà, khi hắn đưa hai tay lên mạch của lão nhân, đưa nguyên lực vào xem kỹ, lại hơi ngạc nhiên.

Tiếp theo, đã hiểu rõ ràng tất cả mọi chuyện.“Lệnh sư không có ngoại thương!” Trác Uyên rung đùi đắc ý rồi buồn bã nói.Hết cách trợn trắng mắt, Dương Minh khinh thường mà hừ lạnh một tiếng: “Hừ, đây còn cần ngươi nói sao?”“Chẳng lẽ là lệnh sư… Cũng không có nội thương!”Tròng mắt hơi co rụt lại, Trác Uyên vừa dứt lời là lúc, Dương Minh bất giác nắm thật chặt tay lại.Vốn dĩ hắn ta cho rằng Trác Uyên chỉ có tu vi Tụ Khí tầng bốn, vốn không có bản lĩnh gì, nhưng không nghĩ tới thế nhưng lại bị hắn khám ra lão nhân này không có ngoại thương và nội thương, chẳng lẽ…Chỉ một thoáng, sát ý trong mắt Dương Minh chợt lóe qua!“Không có ngoại thương, cũng không có nội thương, vậy sao nghĩa lại bất động không nói?” Lôi Vũ Đình lại không tin Trác Uyên, vẫn luôn cho rằng hắn đang diễn kịch, dù là ngươi diễn kịch cũng phải diễn đến giống một chút.Không hề có vết thương nào, vậy ngươi hãy giải thích tại sao một cao thủ Đoán Cốt cảnh cường tráng lại đột nhiên biến thành cái dạng này?Trác Uyên sờ cái mũi, khóe miệng bỗng lộ ra nụ cười, nhẹ nhàng nói: “Ta đã tìm ra bệnh của lão nhân này, là dị vật nhập thể!”Bốp!Đột nhiên, một góc bàn bị Dương Minh mạnh mẽ bẻ gãy.

Lão nhân trên giường lại hung hăng mở to hai mắt nhìn Trác Uyên.

Liều mạng muốn nói cái gì đó, lại không thể nói ra.Nhưng vẻ kích động đã được bộc lộ ra ngoài….


Bình Luận (0)
Comment