Đại Quản Gia Là Ma Hoàng

Chương 40



Hai người đều bình an về tới phòng của sơn chủ, thủ vệ kia nhìn thấy hai người thì vội vàng quỳ xuống xin tha: “Vị đại gia này, tiểu thư, cầu các ngươi thả ta đi.

Ta cũng là bị thiếu trại… A không, bị tên hỗn đản Dương Minh kia ép…”Lôi Vũ Đình còn chưa rõ chuyện là như thế nào, Trác Uyên đã phất phất tay, lạnh lùng nói: “Lui sang một bên.”Người nọ vừa nghe vậy thì vội vàng gật gật đầu, co rúm lại đứng ở một bên.Sau đó, Trác Uyên đi đến trước giường của lão nhân kia.

Nhìn ánh mắt hy vọng của lão nhân kia, Trác Uyên cười một tiếng: “Ta có thể giúp ngươi chữa khỏi, nhưng sau này ngươi phải nghe ta.”Nghe thấy lời này, Lôi Vũ Đình không khỏi kinh sợ, vẻ mặt kích động nhìn về phía Trác Uyên: “Ngươi thật sự có thể chữa khỏi cho nghĩa phụ của ta?”Không để ý tới nàng, Trác Uyên chỉ nhìn chằm chằm đôi mắt lão giả kia.Hai mắt của lão nhân do dự.


Trác Uyên biết lão ta đang lo lắng cái gì, vì thế cười cười nói: “Ngươi yên tâm, ta sẽ không bảo ngươi làm chuyện tổn thương đến người trong nhà.

Ta là Trác Uyên, quản gia của Lạc gia.

Hiện tại chúng ta có cùng kẻ địch, chỗ của ta đang thiếu một tên cao thủ Đoán Cốt cảnh, hy vọng ngươi có thể giúp ta.”Vừa nghe hắn là người Lạc gia, còn là quản gia, trong mắt lão nhân kia đột nhiên hiện lên một tia kích động, hai con mắt mạnh mẽ chớp chớp.Khóe miệng Trác Uyên nhếch lên, biết là lão ta đồng ý rồi, vì thế ngoắc ngoắc ngón tay, Huyết Anh đã bay ra từ trong cơ thể tên thủ vệ kia, đi tới trước mặt lão ta.Mà khi tên thủ vệ kia nhìn thấy ánh sáng này thì lộ ra vẻ sợ hãi.

Vì chính ánh sáng này đã hóa người sống thành tro bụi trong nháy mắt.Lôi Vũ Đình thấy vậy, cũng kinh sợ, bởi vì nàng cũng chịu thiệt bởi tia hồng quang này, vì thế vội vàng kêu lên: “Trác Uyên, ngươi muốn làm gì?”“Chữa thương cho lão.” Trác Uyên liếc nàng một cái, nhẹ nhàng nói.“Nhưng mà… Thứ này có thể chữa thương sao?” Trên mặt Lôi Vũ Đình tràn đầy tò mò, bởi vì khi nàng thấy Trác Uyên sử dụng là để công kích nàng, còn làm nàng bị nhục nhã mà không thể phản kháng.Cho nên nàng không xác định, rốt cuộc Huyết Anh là để chiến đấu, hay là để chữa thương, nếu không nhỡ trị hỏng cho nghĩa phụ thì phải làm sao bây giờ?Trác Uyên cười nhạo một tiếng, bất đắc dĩ lắc đầu: “Lôi tiểu thư, với tình trạng này của nghĩa phụ ngươi, ta muốn đả thương lão còn phải phiền toái như vậy sao?”“Vậy ngươi nói cho ta, đây rốt cuộc là cái gì?” Lôi Vũ Đình lo lắng mà nhìn lão giả kia một cái, kiên trì nói.“Ma vật!”Sắc mặt bất giác nghiêm túc lại, Trác Uyên lạnh lùng nói: “Tu giả ma đạo chúng ta đều sẽ tế luyện ma vật, dù là công kích hay là phòng ngự, ma vật đều có tác dụng quan trọng.

Ngươi biết lúc trước, vì sao khi ta nói lão nhân này có dị vật nhập thể, tên Dương Minh kia lại ra tay với chúng ta không?”Lôi Vũ Đình lắc lắc đầu, vẻ mặt tò mò: “Không phải ngươi nói, đó đều là đoán bừa sao.”Phốc!Thiếu chút nữa Trác Uyên đã phun ra một ngụm máu: “Hiện tại ta biết vì sao hắn ta đã phát hiện ra chúng ta, vì ngươi thật là ngốc.

Lúc là ấy ta lừa gạt hắn ta mà ngươi cũng tin? Nếu không thì sao hắn ta sẽ yên tâm rời đi như thế?”Gương mặt Lôi Vũ Đình đỏ lên, hổ thẹn mà cúi đầu.Từ nhỏ nghĩa phụ đã nói tư chất của nàng không tồi, là kỳ tài luyện võ, hôm nay vẫn là lần đầu tiên có người nói nàng ngốc.“Hắn ta ra tay với chúng ta, là bởi vì ta nói trúng chỗ đau của hắn ta.” Trác Uyên nghiêm túc nói tiếp: “Nguyên nhân lão nhân này bất động không nói được, chính là bởi vì ma vật nhập thể! Cho nên ta mới phải dùng ta ma vật, đi vào thanh trừ ma vật trong người lão.”Nghe thấy lời này, dường như Lôi Vũ Đình hiểu ra gì đó, nhưng nàng vẫn có chút lo lắng, thấp thỏm nói: “Ma vật của ngươi… Có thể trị được ma vật của hắn ta sao?”“Ha ha ha…”Đột nhiên, Trác Uyên cất tiếng cười to, dường như nghe được chuyện buồn cười nhất thiên hạ.Lúc trước hắn chuẩn ra bệnh thì ma vật kia của Dương Minh chỉ là cổ trùng linh tinh tùy tiện luyện ra, ở ma đạo là đồ vật hạ đẳng nhất.


Mà ma vật của hắn lại là bản mạng Huyết Anh, ma vật chí tôn dù là Thượng Cổ Thập Đế cũng phải kiêng kị, sao lai có thể so sánh hai vật này được chứ?Ai, không văn hóa thật đáng sợ!Trác Uyên không hề giải thích với Lôi Vũ Đình, ngoắc ngón tay đã đưa Huyết Anh chui vào trong cơ thể lão giả.Chỉ một thoáng sau, hồng quang chớp động, toàn thân trên dưới của lão giả đột nhiên bắt đầu động đậy, giống như ngàn vạn con sâu đang bò trong cơ thể.

Nhưng rất nhanh sau đó, một tia hồng quang đã nhanh chóng xẹt qua.Mà phàm là nơi hồng quang đi qua, thì sâu ở nơi đó đã không còn dấu vết ngọ nguậy.Đại khái qua một lúc sau, Huyết Anh lại bay ra lần nữa, về tới trong cơ thể của Trác Uyên.

Mà tên lão nhân kia đã giật đầu ngón tay, miệng hơi mở, mơ hồ phát ra tiếng: “Đình… Đình Nhi…”“Nghĩa phụ, ngài có thể nói!”Lôi Vũ Đình thấy vậy thì vội vàng chạy tới, gắt gao mà bắt được tay của lão nhân, nước mắt rơi như mưa, kích động không thôi.

Mà Trác Uyên lại nhíu nhíu mày, lẩm bẩm nói: “Đáng chết, lão nhân này không thể động trong thời gian dài, huyết mạch đã xơ cứng.

Muốn khôi phục cũng phải một hai năm, trong thời gian ngắn không thể giúp được gì.

Phí công.”Giọng của Trác Uyên rất nhỏ, nhưng vẫn bị Lôi Vũ Đình nghe thấy không lọt câu nào.Tức giận quay đầu, Lôi Vũ Đình trừng mắt nhìn Trác Uyên một cái: “Ngươi yên tâm, chuyện nghĩa phụ ta thiếu ngươi, Lôi Vũ Đình ta dù đời sông lấp bể cũng sẽ thực hiên, sẽ không để ngươi bị thiệt.”Nhún nhún vai, hắn muốn chính là cao thủ Đoán Cốt cảnh, mà không phải một tên mới chớm Đoán Cốt cảnh, đến cả hắn cũng đánh không lại.Nhưng mà đúng lúc này, lão giả đang chuyển biến tốt lên lại đột nhiên run rẩy toàn thân.


Ngay sau đó, trong miệng của lão ta chậm rãi bò ra một con sâu tuyết trắng, dài khoảng ba phân, bò ra dọc theo khóe miệng của lão ta.“A…”Lôi Vũ Đình không khỏi hoảng sợ, sau khi thấy rõ dáng vẻ của con sâu kia, trong lòng đột nhiên bốc cháy một cổ lửa giận.“Thì ra chính là ngươi làm hại nghĩa phụ thành trở thành dáng vẻ đó!” Mạnh mẽ cắn chặt răng, khí thế toàn thân Lôi Vũ Đình đại thịnh, lôi quang chớp động giữa hai ngón tay, mạnh mẽ chém về phía con sâu đó.“Dừng tay!”Đột nhiên Trác Uyên hét lớn một tiếng, mạnh mẽ bắt được cánh tay của nàng.

Lôi Vũ Đình ngẩn ra, khó hiểu nhìn về phía hắn, lại chỉ thấy trong mắt hắn đang sáng lên.“Ngươi làm gì vậy, sao không cho ta giết loại con vật hại người này?”“Ngươi biết cái gì!”Trác Uyên không lưu tình chút nào mà mắng một câu, sau đó tìm một cái cái hộp nhỏ, cẩn thận bỏ con sâu kia vào bên trong.

Đồng thời, bức ra vài giọt tinh huyết nhỏ vào bên trong mới đóng nắp hộp lại mới cảm thấy mỹ mãn mà cất vào trong lòng ngực.Hắn vạn lần không ngờ, lần này tới Núi Hắc Phong sẽ có thu hoạch lớn như vậy.Con trùng này chính là tuyết tằm Hàn Đàm, được sinh ra từ đầm cực lãnh, cực kỳ hiếm có.

Hơn nữa nó lấy ký sinh mà sống, sau khi ấu trùng sinh ra, trong vòng một canh giờ mà không tìm được ký chủ sẽ suy kiệt mà chết..


Bình Luận (0)
Comment