Đại Quản Gia Là Ma Hoàng (Dịch Full)

Chương 101 - Chương 101: Càn Khôn Đại Na Di (2)

Đại Quản Gia Là Ma Hoàng Chương 101: Càn Khôn Đại Na Di (2)

Nhưng sao hiện tại nước chảy ra lại mát lạnh như thế?

Thất trưởng lão ngây ngốc nhìn mấy ngàn quang trụ bốn phía, mới vỗ đầu kịp phản ứng: "Mẹ nó, có người đang giở trò."

Bỗng nhiên bay lên không trung, nhìn từ xa, chỉ thấy ngoài ngàn dặm cũng xuất hiện mấy ngàn cột sáng.

"Rốt cuộc ở nơi nào!"

Thất trưởng lão khẽ cắn môi, bỗng nhiên bay về một chỗ. "Dám ở trước mặt lão phu làm trò, muốn chết à."

Cùng lúc đó, ba người Trác Phàm ở bên sông nhỏ đột nhiên biến mất không thấy gì nữa, sau đó xuất hiện trước cửa động đen sì, chỉ trong thời gian một hơi thở, nước dung nham nóng bỏng phun ra, nước nóng như thiêu đốt, có ánh sáng vàng rực.

"Kim Cương Lưu Sa?" Tạ Thiên Dương vui vẻ, không thể tin nhìn về phía Trác Phàm, cả kinh kêu lên: "Trác huynh đệ, ngươi thật tài, sao Kim Cương Lưu Sa lại đột nhiên đi ra từ nơi này?"

Trác Phàm thản nhiên nhếch miệng cười nói: "Trận này tên là Càn Khôn Na Di trận, mặc dù chỉ là trận pháp cấp một, nhưng lại có thể điên đảo càn khôn, chuyển dời sông núi. Ta chỉ đem hướng chảy Lưu Kim Tuyền Đàm Kim Cương Lưu Sa, chuyển đổi đến nơi đây mà thôi."

Trác Phàm nhẹ nhõm nói nhưng Tạ Thiên Dương cả kinh đến tròng mắt muốn rơi ra ngoài

Điên đảo càn khôn, chuyển dời sông núi?

Theo nhận biết của Tạ Thiên Dương thần thông như thế chỉ có trận pháp cấp sáu trở lên mới có thể thực hiện, mà hiện tại cũng đã thất truyền. Thế nhưng Trác Phàm chẳng những tái hiện loại trận thức thất truyền này, hơn nữa còn là trận thức cấp một.

Hiện tại hắn lại nghĩ tới lời nói của Trác Phàm nói muốn kết đồng minh cùng Tiềm Long Các.

Nếu vị Trác huynh đệ này thật sự có khả năng thông thiên triệt địa, Tiềm Long Các kết minh cùng hắn cũng không có gì lạ.

Nghĩ tới đây, Tạ Thiên Dương lại nhìn Trác Phàm một chút, trong lòng mừng thầm, hắn nhặt được bảo bối rồi, không nghĩ tới hắn đi thí luyện một phen lại có thể gặp được kỳ nhân.

Dạng trận pháp kỳ dị này chỉ sợ ngoài hắn, toàn bộ Đế Quốc không ai có thể bố trí được.

Nghĩ như vậy, Tạ Thiên Dương bỗng nhiên nói: "Trác huynh đệ, ngươi có ý định đến Kiếm Hầu Phủ của ta làm cung phụng không?"

Nghe được lời này, Tiết Ngưng Hương cả kinh mà tặc lưỡi, bằng tuổi của Trác Phàm lại được thất thế gia mời làm cung phụng, thực sự quá không thể tưởng tượng.

Trác Phàm trợn mắt ngạc nhiên, câu nói tiếp của hắn càng khiến Tiết Ngưng Hương giật mình té ngã trên đất: "Tỉnh lại đi, câu nói này của ngươi Tiềm Long Các cũng nói với ta, lão tử cự tuyệt, cho nên bọn họ mới đổi thành kết đồng minh!"

"Trác đại ca, ngươi ngưu bức thật đấy." Tiết Ngưng Hương không tin, bĩu môi.

Tạ Thiên Dương lại gật đầu, như sớm đã ngờ tới: "Được rồi, ta trở về liền gửi cho ngươi một khế ước đồng minh, gửi đến đâu?"

"Ngươi gửi đến Lạc gia Phong Lâm Thành, ta làm xong việc liền trở về!"

Tạ Thiên Dương do dự một hồi nói: "Vậy chờ ngươi trở về rồi hãy nói, ta chỉ kết minh với ngươi, nếu với bản lĩnh của ngươi sau này không ở Lạc gia nữa không phải chúng ta thua thiệt sao?"

Trác Phàm dở khóc dở cười lắc đầu, sao người của thất thế gia đều cùng một dạng thế này?

Tiết Ngưng Hương hít sâu một hơi, khuôn mặt tinh xảo co rúm lại, người của Kiếm Hầu Phủ cũng tùy hứng thật, sao có thể tùy tiện ký khế ước đồng minh với người ngoài chứ?

Mà khế ước này còn không phải ký kết cùng gia tộc mà với một người!

Nàng không hiểu, chính vì Tạ Thiên Dương là người của thất thế gia mới nhìn ra được giá trị của Trác Phàm, nếu gia tộc bình thường, căn bản không nhìn ra Trác Phàm có tiềm lực to lớn đến cỡ nào.

Phốc!

Rốt cục, một tiếng vang trầm phát ra, trong lỗ đen phun ra nước dung nham đỏ thắm, ánh mắt Trác Phàm ngưng tụ, chặn lại nói: "Lập tức thu lưới!"

"Lập tức gì chứ?"

Tạ Thiên Dương không quan tâm khoát tay cười nói: "Lưu Kim Ti Võng cứng như tinh cương, cho dù trong nước lạnh cũng có thể kéo Kim Cương Lưu Sa ra."

Trác Phàm nhướng mày hừ lạnh: "Ngươi tưởng lão tử không hiểu chuyện này sao? Đến lúc đó, ta sợ chúng ta không còn giữ được mạng lấy hưởng dụng đâu."

Tạ Thiên Dương sững sờ, không hiểu nhìn về phía Trác Phàm, Trác Phàm thản nhiên nói: "Ngươi cho rằng mấy người U Minh Cốc đều là kẻ mù sao? Quang trụ loá mắt như vậy, bọn họ không nhìn thấy à? Lát nữa cường giả Thiên Huyền sẽ đuổi theo!"

Nghe được lời này, Tạ Thiên Dương giật mình, vội vàng kết động thủ quyết, nhanh chóng thu Lưu Kim Ti Võng lại. Khi Ti Võng dần nổi lên, ba người có thể nhìn thấy rõ ràng bên trong nước dung nham theo lỗ trống chảy ra, phát ra tiếng thiêu đốt xì xì. Mà mỗi sợi Kim Ti đều bám vào từng hạt cát lấp lóe kim quang.

"Như vậy, chúng ta nên làm gì?"

Tuy hưng phấn vì Kim Cương Lưu Sa nhưng Tạ Thiên Dương vẫn nghiêm túc nhìn về phía Trác Phàm. Mục đích Trác Phàm mang bọn hắn bôn ba sáu canh giờ tới nơi này hiện tại hắn đã hiểu rõ.

Chính là muốn tranh thủ thời gian để bọn họ chạy trốn, dù sao với tốc độ của Thiên Huyền cao thủ, muốn đi đến nơi này cũng phải mất hơn một canh giờ.

Trong vòng một canh giờ, bọn họ đã sớm thu thập Kim Cương Lưu Sa, bỏ trốn mất dạng, điều quan trọng giờ là nên trốn ở đâu mới an toàn?

Trong mắt Trác Phàm lóe lên tinh quang, nhìn về sông nhỏ đối diện, còn Tạ Thiên Dương cùng Tiết Ngưng Hương cũng đưa mắt nhìn qua, tròng mắt khẽ co rụt lại, cùng kêu lên: "Khu vực thứ hai, khu vực săn bắn?"

"Sai!"

Chậm rãi lắc đầu, Trác Phàm thản nhiên nói: "Là khu vực thứ ba, khu vực nguy hiểm!"

Hai người hít sâu một hơi chăm chú nhìn Trác Phàm, thật lâu chưa tỉnh hồn lại.

Tiểu tử này điên sao? Với thực lực của ba người bọn họ, ở khu vực thứ hai mười phần nguy hiểm, đến khu vực thứ ba chẳng khác nào tìm đường chết.

Thế nhưng là bọn họ làm sao biết được, đó mới là mục tiêu chính của Trác Phàm.

Linh thú cấp sáu, Lôi Vân Tước. . .

Bình Luận (0)
Comment