Cho nên ta mới đến hơi trễ, một là bồi tội với ba vị cung phụng, thật xin lỗi, ta tới địa bàn các ngươi đại náo một trận. Nhưng các ngươi cũng đã tha thứ cho ta rồi, vậy nên ta yên tâm. Thứ hai là bồi tội với hai vị trưởng lão, ta thật sự rất rất xin lỗi, làm thịt cháu trai cháu gái các ngươi, hi vọng các ngươi có thể tha thứ cho ta. . ."
"Cái gì? Ngươi. . . Ngươi nói bồi tội, là bồi cái này?" Dương Sát khó tin thốt lên.
Bọn người cũng đầy kinh dị nhìn Trác Phàm. Làm sao, chẳng lẽ Trác quản gia sáng sớm hôm nay không thấy bóng dáng, là đơn thương độc mã đi phá nát tinh anh môn?
Mà lại, còn kịp thời trở về bồi tội trước các vị cung phụng trưởng lão. . . Ách không, đã không tính là bồi tội, rõ ràng là khiêu khích a!
Cái này, quá ngưu bức đi!
Trong lúc nhất thời, mọi người đều ngây ngốc cả ra, không thể tin được tất cả mọi chuyện trước mắt. Chỉ là đệ tử tạp dịch, thế mà phách lối đến tình trạng như thế, quả thực đạo trời khó tha thứ a. . .
Trác Phàm nhìn mọi người, rồi nhìn sang Dương Sát, cười nhạt nói: "Ha ha ha. . . Dương Sát cung phụng biết rõ còn cố hỏi, đây không phải quá rõ ràng sao? Mấy ngày trước, hai thằng nhãi con đến tạp dịch phòng ta quấy rối, vốn là tội không tại chúng ta, chúng ta làm gì phải bồi tội? Lần này bồi tội yến, chính là Trác Phàm ta bồi tội với chư vị. Vừa mới rồi, ta không phải đã nói rất rõ ràng à, thương tổn đệ tử ngươi, thật xin lỗi. . ."
"Thế nhưng, ta coi là, ngươi nói là chuyện Thiết Ưng thương tổn cánh tay Ngọc Quyên. . ." Dương Sát sững sờ, đần độn nói.
Trác Phàm xùy cười: "Vậy là do lão tử làm ra à, ta đang xin lỗi vì chuyện mình làm ra. May mà, các ngươi vừa mới nói ta không cần nói xin lỗi, ta coi là các ngươi tha thứ cho ta, chuyện tinh anh môn được bỏ qua. Nơi này còn có nhiều trưởng lão như vậy cung phụng chứng kiến đây, các ngươi đừng có mà lật lọng!"
Ba người Dương Sát cứng cả mặt lại, sắc mặt hơi nặng nề, chợt cảm thấy nhóm người mình giống như đám người ngu ngốc, bị tên này tính kế.
Tinh anh môn bọn họ vừa mới bị Trác Phàm đại náo một trận a, bây giờ còn không biết đệ tử thương vong như thế nào. Thế nhưng bọn họ nhận đồ của người ta, còn hứa hẹn ngay trước mặt mọi người sẽ không truy cứu, bây giờ không biết trở về phải ăn nói với những đệ tử kia như thế nào, thể diện đã triệt để mất hết.
Dương Sát chỉ Khuê Lang bốn người hỏi: "Vậy bọn họ thì sao, việc này đã do ngươi gây nên, ngươi còn kêu bốn người bọn họ tới chỗ này bồi tội cái gì?"
Trác Phàm sớm có lý do tốt, nên thản nhiên nói: "Sai lcuarcuar bốn người bọn họ là thực lực quá yếu, nếu lúc trước bọn họ có thể ngăn cản hai thằng nhãi con quấy rối, ta có thể sẽ không tức giận mà hành sự lỗ mãng. Mà lúc trước ta đã có nói, sai lầm của bọn họ không lớn, chủ yếu tại ta, chẳng lẽ các ngươi đều không nghe ra?"
"Con mẹ mày!" Trác Phàm vừa dứt lời, nhị trưởng lão đã không nhịn nổi hét lớn: "Ngươi rõ ràng là sớm có dự mưu, gộp hai chuyện vào nhau, nghe nhìn lẫn lộn. Ngươi cho rằng làm như thế, tìm cái cớ gượng ép như thế là có thể lừa gạt mọi người à, lão phu tuyệt sẽ tha cho ngươi!"
"Ách, vậy hứa hẹn lúc trước của các ngươi thì sao, các ngươi nói ta khấu đầu mấy cái, liền bỏ qua việc này. . ."
"Ngươi mơ mộng hão huyền, lão phu nhất định phải chém ngươi thành muôn mảnh, báo thù rửa hận cho Phong nhi!" Nhị trưởng lão gầm thét.
Thấy tình cảnh này, mấy người Bạch cung phụng đều cẩn thận đề phòng, Trác Phàm lại cứ như người ngoài cuộc, không chút Đế Tâm nhún nhún vai nói: "Vậy thì thật là tốt, lão tử cũng chẳng muốn quỳ đâu!"
"Tiểu tử gian trá, nạp mạng đi!" nhị trưởng lão gầm thét, ngay sau đó xông về phía Trác Phàm, thất trưởng lão cũng theo sát phía sau, cỗ sát ý ngút trời.
Trác Phàm vẫn rất bình thản đứng yên lặng, miệng nở nụ cười tự tin.
Bạch cung phụng Thích cung phụng lại vội vã tiến lên, chấn lui hai người về, Bạch cung phụng nghiêm khắc cảnh cáo: "Các ngươi phải nghĩ lại cho kĩ, thân là trưởng lão, tùy ý hạ sát thủ với đệ tử, ấn luận theo tông quy sẽ là kết cục gì."
"Hừ, bị chết không phải tôn nữ của ngươi, ngươi đương nhiên nói như vậy!" Nhị trưởng lão hung tợn nói: "Các ngươi có thể hộ hắn nhất thời, còn có thể hộ được cả đời sao?"
Ba ba ba!
Trác Phàm vỗ tay, vòng qua hai vị cung phụng, khoan thai đi tới trước, cười tà dị nói: "Nói hay lắm, hai vị trưởng lão sốt ruột cháu yêu tử nạn, ta rất hiểu. Không bằng như này, ta cho các ngươi một cơ hội, tông môn có quy củ, lấy thấp đánh cao, sinh tử vô luận. Lúc ta giết bọn họ, cũng là lấy quy củ này, cho nên tông quy không xử trí được ta. Bây giờ, ta khiêu chiến hai vị trưởng lão. Nếu như các ngươi muốn giết ta, cứ việc tiếp nhận, về sau dù các ngươi chém ta thành muôn mảnh, cũng sẽ không có người dị nghị gì, các ngươi thấy thế nào?!"
Hai người kinh hãi, mọi người xung quanh cũng kinh dị nhìn hắn. Đệ tử khiêu chiến trưởng lão, thiên cổ không có, đây không phải tự đi chịu chết sao?
"Được!" Mà hai vị trưởng lão có vẻ rất sợ hắn đổi ý, lại bị cừu hận làm cho u mê, không thèm động não suy nghĩ, lập tức gật đầu đồng ý.
Trác Phàm cười lạnh, sâu xa nói: "Như vậy. . . Cả hai cùng lên đi. . ."