Đại Quản Gia Là Ma Hoàng (Dịch Full)

Chương 1025 - Chương 1026: Giá Trị(1)

Đại Quản Gia Là Ma Hoàng Chương 1026: Giá trị(1)

Ba người nhìn nhau, vẻ mặt do dự, đối với yêu cầu Trác Phàm đưa ra, vừa không tình nguyện, lại rất khó cự tuyệt. Bởi vì đối với bọn họ, Trác Phàm là người không thể thay thế để đi tham gia Song Long hội, đây là giá trị mà hắn tạo ra, mà lại còn là giá trị mà bọn họ vô luận như thế nào đều không muốn bỏ!

Lúc này, bọn người Bạch cung phụng, Thích cung phụng ào ào đến chúc mừng, Bạch cung phụng vuốt râu cười nói: "Trác quản gia, chúc mừng chúc mừng, lần này danh tiếng ngươi vang xa a, tạp dịch phòng chúng ta ngày mai chăc sẽ đông như trẩy hội. Ha ha ha. . . Mà lại, ngài muốn nhập chủ tinh anh, đám lão gia hỏa nội môn kia sẽ không có còn cớ nào mà phản đối."

Thích cung phụng tiếp lời: "Đúng vậy đúng vậy, đệ tử có thể giết hai vị Hóa Hư cảnh trưởng lão, cho dù là bên trong Cửu Đại Tông Môn cũng là bảo bối khăn tìm. Ngài lần này nhất phi trùng thiên. Những đệ tử kia, bây giờ chắc chắn đã tôn sùng ngài đến tận trời."

Trác Phàm chỉ cười nhạt một tiếng, không có trả lời, mà nhìn về phía Dương Sát ba người nói: "Ta đã nói rồi, sẽ không nhập chủ tinh anh, còn điều kiện ta ra, ba vị cung phụng cứ từ từ suy nghĩ!"

Nói rồi, Trác Phàm như ăn chắc bọn họ mà xoay người rời đi, thế nhưng vừa đi mấy bước, lại quay người, cười tà nói: "Đúng rồi, đệ tử tinh anh môn các ngươi bây giờ còn đang trọng thương nằm đất, các ngươi nên trở về xem xét đi"

Mọi người sợ hãi cả kinh. Đúng a, bọn họ quên mất, tiểu tử này vừa quậy tung tinh anh môn, hắn tàn nhẫn như này, ra tay còn có thể nhẹ à. Bạch cung phụng Thích cung phụng khẩn trương nhất, cháu gái cháu trai bọn họ thế cũng ở đó.

Mọi người vội vàng nói: "Trác quản gia, ngài ra tay có quá nặng không?"

So với mấy vị cung phụng, ba người Dương Sát càng lo lắng hơn. Tuy bọn họ không ưa đám con ông cháu cha, nhưng dù sao là chiến lực mạnh nhất tông môn, nếu bọn chúng xảy ra chuyện gì, ai đi Song Long hội?

Trác Phàm thờ ơ nhún nhún vai, tí tởn cười nói: "Ha ha ha. . . yên tâm đi, vì không biết ai với ai, nên ta sẽ không hạ sát thủ, tránh ảnh hưởng hòa khí. Có điều. . . Muốn để ta hạ thủ nhẹ, lúc đó ta làm không được, dù sao ta sợ bọn họ chạy đến đây thông báo. . ."

Sưu!

Trác Phàm còn chưa dứt lời, hai người Bạch cung phụng đã như một làn khói rời đi, những người còn lại cũng ào ào rời đi. Chỉ có ba người Dương Sát nghe Trác Phàm nói vẫn chưa đại khai sát giới, nên mới không quá vội vã.

Dương Sát trầm ngâm một hồi thì nói: "Điều kiện của ngươi, chúng ta sẽ về suy tính kĩ càng, nhưng việc quan hệ quy củ mấy ngàn năm của tông môn, không phải dễ dàng cải biến. Ngươi đừng tưởng rằng ngươi tài ba là có thể để tông môn vì ngươi mà dễ dàng nhường nhịn!"

"Ha ha ha. . . Tông quy lập ra vì con người, chỉ cần có lợi, tùy thời đều có thể đổi!" Trác Phàm cười lạnh, rồi trong tay chợt xuất hiện một hộp gỗ lớn, vung tay ném cho Dương Sát, cười tà nói: "Dương Sát cung phụng, ngươi giao cho Tà Vô Nguyệt, thay ta truyền một lời, người tiêu tài, người tiêu tai. Nếu hắn làm không được thì trả thứ này về cho ta!"

Dương Sát cứng mặt, rồi cười khổ nói: "Ngươi. . . công nhiên đút lót!"

"Đúng vậy a, làm sao, không được sao?" Trác Phàm xùy cười: "Cả cái tông môn này, các ngươi quyền cao chức trọng, tất cả đồ tốt đều bị các ngươi ưu tiên chọn lựa, ai mà không phải đút lót các ngươi? Thật vất vả có tài chủ như ta đến, cho các ngươi một cơ hội vơ vét, các ngươi còn không muốn sao. Nếu không, ma bảo ta vừa cho ba người các ngươi, các ngươi trả đây, coi như tinh anh tạp dịch phòng chúng ta không đội trời chung với tinh anh môn các ngươi, lão tử cũng chẳng cần hoà giải!"

Dương Sát vội vã khoát tay nói: "Ấy ấy, đấy là hai chuyện khác nhau, ngươi đánh đệ tử của chúng ta, bồi thường chúng ta là chuyện đương nhiên. Việc này cho qua đi, mình nhắc lại nữa!" Rồi ba người liếc nhìn nhau, nhìn trữ vật giới chỉ, bên trong là ma bảo Trác Phàm vừa đưa bọn họ, đều cảm thấy rất không lỡ.

Hay là. . . Chúng ta giữ lại chỗ bảo bối này, còn Vô Nguyệt có thỏa hiệp hay không thì kệ hắn, việc của hắn mà. Ba người Dương Sát đảo mắt suy tư một hồi, cuối cùng trăm sông đổ về một biển, ngầm hiểu lẫn nhau, cả ba đều yên lặng gật đầu, lộ ra nụ cười gian trá.

Cứ như vậy, bọn họ lại có thể được thêm bảo bối, lại còn rất yên tâm thoải mái.

Chúng ta không phải là vì tư lợi, trở ngại tông môn phát triển, không như những lão gia hỏa nội môn kia. Chúng ta muốn để tông môn có quyền quyết đoán, làm đến công bình công chính.

Trác Phàm lại quá sõi mấy trò này, bèn xùy cười nói: "Hừ, dù tìm được cái cớ tốt, nhưng tư lợi vẫn là tư lợi, ta nhắc nhở các ngươi một câu, ta không phải không gặp được tông chủ, nếu hắn biết các ngươi độc chiếm chỗ đồ này, hừ hừ.

Bình Luận (0)
Comment