“Thế nhưng, nếu muốn bồi dưỡng cường giả, vì sao không đem Thánh Linh Khoáng phân phối cho các cái tông môn, người người đều có phần chứ?” Khẽ chau mày, Trác Phàm lại có chút nghi hoặc, “Cứ như vậy, không phải càng có thể bảo vệ Tây Châu?”
Bốn người liếc nhìn nhau, đều không khỏi cười khổ một tiếng, cuối cùng vẫn là từ Dương Sát thở dài nói: “Ai, nếu dễ dàng như vậy thì tốt. Chỉ tiếc, năm tòa Thánh Linh Khoáng này rất quái lạ, chỉ có Thánh Thạch ngưng tụ tại rìa linh quặng mới có thể đào lấy, nếu hướng vào sâu bên trong khai thác, liền làm sao cũng không vào được. Cho dù là mấy cái vị cao thủ mạnh nhất đại lục, cũng không phá được bức tường vô hình kia. Cho nên, cứ cách cái mấy trăm năm, chúng ta mới có thể đào lấy một chút Thánh Linh Khoáng mới được ngưng tụ ra!”
Thì ra là thế, vậy đây chính là có cao thủ bố trí xuống kết giới!
Gật đầu, Trác Phàm minh bạch, mặc kệ là Thánh Thạch hay là phổ thông linh khoáng, đều là hấp thụ linh khí từ trong không khí ngưng tụ mà thành. Mà bảo tàng lớn nhất bên trong năm tòa Thánh Linh Khoáng này, đã sớm bị cao thủ không biết là ở phương nào, dùng kết giới bảo vệ, chỉ có ở một số ít tài nguyên khoáng sản phụ cận kết giới có thể bị người khai thác.
Như thế, Thánh Linh Khoáng này hẳn là vật đã có chủ, mà người này có thực lực vô cùng mạnh, tuyệt đối không phải người tại phàm giai!
Trác Phàm suy nghĩ rất lâu, đã minh bạch hết thảy, nhìn về phía bốn người nói: “Tốt, tầm quan trọng của Song Long hội lần này, ta đã minh bạch, lúc nào chúng ta xuất phát?”
“Một tuần sau!”
Liếc hắn một cái thật sâu, Tà Vô Nguyệt thản nhiên nói: “Ta cho ngươi một tuần thời gian để chọn lựa đệ tử, sau đó ngươi làm đội trưởng, mang theo bọn họ tiến về Song Long hội, vì tông môn chiếm lấy lợi ích. Đương nhiên, thứ tự càng cao, lợi ích càng lớn, thượng trung hạ tam tông, cũng là sắp xếp theo vậy. Lấy năng lực của ngươi, ta hi vọng tương lai Ma Sách Tông chúng ta sẽ có thể đứng ở hàng ngũ trung tam tông!”
Trác Phàm trầm ngâm một hồi, khẽ gật đầu: “Tốt, chỉ có chúng ta đơn độc đi sao?”
“Dĩ nhiên không phải, bọnDương Sát sẽ đi theo trông nom các ngươi!”
“Chỉ có ba vị cung phụng?” nhíu mày lại, Trác Phàm có chút kỳ quái, việc quan trọng như thế, thế mà chỉ phái ba người đi cùng, có phải là có chút không quá coi trọng không, chuyện này quan hệ đến tiền đồ tương lai của tông môn a!
Bất đắc dĩ nhún nhún vai, Dương Sát bất giác vỗ vỗ bả vai Trác Phàm, cười to: “Ha ha ha... Trác Phàm, ngươi chớ để ý đến chút chuyện nhỏ ấy, mỗi tông môn đều là như thế, trưởng lão cung phụng chỉ có thể đi theo hai ba cái, tông chủ các nhà cũng không đi. Chủ yếu là sợ cao thủ các nhà tề tụ, dễ dàng sinh sự, đây là quy củ của Song Long Viện!”
Là như vậy a…
Trác Phàm gật gật đầu, thầm hiểu trong lòng. Bất quá dạng này cũng tốt, các đệ tử có thể buông tay buông chân đại chiến. Nếu không, nhìn một đám lão gia hỏa bên đối phương ở nơi đó nhìn chằm chằm mình, lão gia hỏa phía bên mình lại không phải đối thủ của người ta, áp lực tâm lý của đệ tử cũng sẽ rất lớn.
Vừa phải đối phó đệ tử đối phương, lại vừa phải đề phòng những lão già kia sau đó sẽ trả thù, khi lên diễn đài sẽ khó mà phát huy hết năng lực a.
Song Long Viện có quy định này, vẫn là rất có đạo lý!
“Tốt, nếu không có chuyện gì nữa, các ngươi đi xuống chuẩn bị đi, một tuần sau xuất phát!” tiếp lấy, Tà Vô Nguyệt phất phất tay, để mọi người đi xuống.
Minh Phủ Tam Sát khom người cúi đầu, chậm rãi rời khỏi nơi này, Trác Phàm trầm ngâm một trận, đang chuẩn bị nhấc chân rời đi, lại do dự một chút, xoay người nói: “Tà Vô Nguyệt, ta còn có việc muốn nói với ngươi!”
“Gọi tông chủ!” Da mặt bất giác co lại, Tà Vô Nguyệt nhìn thấy sắc mặt trịnh trọng của Trác Phàm cũng bất đắc dĩ, không khỏi lắc đầu, thở dài:
“Thôi được rồi, có chuyện gì, nói đi!”
Suy nghĩ một hồi, Trác Phàm thản nhiên nói: “Tông chủ, lúc trước chúng ta đã bàn điều kiện là, ngài lấy một khỏa cửu phẩm đan, để ta nhập môn Ma Sách Tông. Nhưng bây giờ, việc ngươi muốn ta làm, ta đã làm hết, chỉ kém một trận chiến tại Song Long hội lần này nữa mà thôi. Sau trận chiến này, ta muốn... Ngươi có thể trả tự do cho ta hay không?”
...
“Thế nào, Ma Sách Tông ta có cái gì không tốt sao, không muốn ở lại?
Ngươi ở nơi này chính là sống đến mức phong sinh thủy khởi a, nói không chừng rất nhanh liền có thể đứng ở vị trí cao tầng trong tông môn, đạp vào đỉnh phong nhân sinh. Nói không chừng, về sau vị trí này của ta, cũng sẽ truyền cho ngươi!” Vỗ vỗ tay vào ngai vàng phía dưới, Tà Vô Nguyệt lạnh lùng nhìn lấy Trác Phàm, chờ đợi hắn trả lời.
Cười nhẹ lắc đầu, Trác Phàm từ chối cho ý kiến: “Tâm nếu không bình tĩnh, ở nơi nào đều không có ý nghĩa. Ta chỉ hy vọng tông chủ cho ta một cái hứa hẹn, nếu không tại Song Long hội ta nhất định sẽ tâm thần không yên, tư duy hỗn loạn, phát huy thất bại...”
“Thế nào, ngươi uy hiếp ta?”
Bất giác hừ nhẹ một tiếng, Tà Vô Nguyệt lạnh lùng nhìn về phía Trác Phàm, thấy hắn cũng đồng dạng lạnh lùng mà nhìn mình, không nhúc nhích. Thật lâu sau, hắn cuối cùng cũng đành thở dài một tiếng, thỏa hiệp nói: “Tốt, nếu tâm của ngươi đã không ở chỗ này, ép ngươi ở lại cũng vô dụng. Ngươi muốn trở về Lạc gia thì trở về là được. Bất quá, lần Song Long hội này, ngươi cũng phải nhét được mấy người vào Song Long Viện cho ta. Nếu không, ngươi đi, tông ta không người kế tục, không phải sẽ trở thành trò cười cho chín tông sao?”
“Cái này...” nhíu mày lại thật sâu, Trác Phàm có chút khó khăn:
“Ngươi cũng không phải là không thấy, ba đệ tử mạnh nhất tinh anh môn liên thủ cũng không phải là đối thủ của Hàn tam thiếu, chênh lệch thực lực quá lớn. Một minh ta tuy có thể đánh bại đám người trung tam tông kia, nhưng nếu muốn nhét bọn họ vào Song Long Viện...”
“Thế nào, làm không được?”
Tròng mắt hơi híp, Tà Vô Nguyệt không khỏi xùy cười ra tiếng: “Vậy ngươi nói lời vô ích với ta làm gì, nếu ngươi đi, chỉ còn lại một đám người yếu đuối, làm sao ta không biết xấu hổ mà xuất thủ. Coi như tông môn nhập được vào hàng ngũ trung tam tông, những đệ tử này có thể nhấc lên thẻ bài trung tam tông sao? Nói một cách khác, một mình ngươi mạnh thì có cái rắm dùng.