Đến, ca ca cho ngươi ăn, ngoan, khặc khặc khặc...”
“Đây là vật gì a, ngươi chính là dùng thứ này để bắt người của chúng ta?”
Nữ tử kia nhìn thấy viên đan hoàn này thì tròng mắt co rụt lại, trong lòng càng thêm hoảng sợ.
Trác Phàm từ chối cho ý kiến, cũng lười giải thích, dù sao một hồi ngươi liền sẽ biết, cái gì gọi là thiên đường cái gì gọi là địa ngục: “Ha ha ha... Ngươi cảm thấy là cái gì thì chính là cái đó!”
Mí mắt hung hăng rung động, tiểu cô nương kia đã sợ đến trắng bệch cả mặt, lớn tiếng thét to: “Cứu mạng a, sư tỷ, nhanh tới cứu ta!”
“Kêu to lên, kêu to lên, ngươi gọi rách cổ họng cũng không có người để ý ngươi, ha ha ha...” Một đám cầm thú lúc trước còn bị Trác Phàm ngược đến hai mắt đẫm lệ, hiện tại nhìn thấy Trác Phàm ngược người khác, nhất thời thú tính đại phát, từng cái so với bọn họ tự thân lên trận còn sục sôi hưng phấn hơn.
Minh Phủ Tam Sát nhìn lấy hết thảy, mặt cũng đầy ý cười, rất là hưởng thụ, đây quả thật là đoạn thời gian thoải mái khó được sau mười mấy ngày nay a! Coi như là chút tiết mục giải trí giúp cho đoàn người nâng chút tinh thần, một hồi chúng ta còn phải lên đường đấy, ha ha ha…
“Dừng tay!”
Thế mà, ngay tại thời khác Trác Phàm sắp đem Cương Thi Đan nhét vào trong miệng tiểu nha đầu kia, từng tiếng quát lạnh lại đột nhiên vang lên. Ngay sau đó, áo trắng tung bay, gió mát lượn lờ, thổi tung mái tóc xanh mềm mại, một bóng hình cực kỳ xinh đẹp tịnh lệ đột nhiên xuất hiện tại cửa tửu lầu.
Mọi người chỉ vừa thấy liền không khỏikinh ngạc đến ngây người, cho dù là Minh Phủ Tam Sát, cũng không nhịn được cứng ngắc bên cạnh bàn, chén rượu lạch cạch một tiếng rơi xuống, miệng khẽ nhếch lên quên cả khép lại.
Dưới gầm trời này, lại có nữ tử siêu phàm thoát tục đến như thế sao, trước kia thế mà không biết, thật sự là sống uổng phí!
“Con mẹ nó, là ai đang nói nhảm, một hồi đến phiên ngươi... Ách...” Khoát khoát tay, Trác Phàm còn tưởng rằng cứu binh của đối phương đến, cảm thụ lấy cỗ khí tức chỉ có Thần Chiếu bát trọng có được, thì cũng không thèm để ý, lên tiếng mắng to.
Thế nhưng là, khi hắn nhìn thấy diện mạo người tới, lại ngăn không được ngẩn ngơ, tay bỗng dưng cứng gờ, trên mặt cũng nổi lên vẻ lúng túng cùng do dự, thì thào lên tiếng: “Khuynh... Khuynh Thành...”
Xì xì xì…
Lôi Linh Giới trong tay đang không ngừng lấp lóe, đồng dạng, trên tay Sở Khuynh Thành cũng mang theo một chiếc giới chỉ giống như đúc, phát ra tia sáng chói mắt!
“Khuynh Thành tỷ!” Nữ tử kia nhìn thấy Sở Khuynh Thành vừa đến, ác ma này liền đột nhiên dừng tay, tay đang nắm lấy nàng cũng buông ra, không khỏi vội vàng tránh ra khỏi ma chưởng của hắn, một mặt bi thương chạy tới chỗ Sở Khuynh Thành.
Trác Phàm cũng không thèm quan tâm nàng, tùy ý để nàng kia nhào vào trong ngực Sở Khuynh Thành, thút thít liên tục: “Khuynh Thành tỷ, hắn... Bọn họ đều là người xấu, công tử cùng sư tỷ nhất định đều là bị bọn họ bắt đi!”
“Đan nhi, ta nghĩ ngươi nhất định đã hiểu lầm, tuy người này không phải thứ gì tốt, nhưng tuyệt không làm mấy việc nhỏ nhặt kia. Tác phong của hắn, ta vẫn tương đối hiểu biết. Tin tưởng ta, sự kiện này không có quan hệ gì với bọn họ!”
Nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng nữ tử kia, Sở Khuynh Thành ôn nhu an ủi, tiếp lấy ngẩng đầu nhìn về phía Trác Phàm, giống như vui giống như giận, nửa giận nửa vui, trêu đùa: “Thế nào, mấy năm này tính tình Trác quản gia vẫn là không thay đổi, chuyên khi dễ tiểu cô nương a!”
A, bọn họ nhận biết?
Không khỏi giật mình, mọi người bất giá kinh ngạc đến ngây người, quét tới quét lui nhìn hai người. Đan nhi cũng khẽ giật mình, bất khả tư nghị nhìn về phía Sở Khuynh Thành.
Làm sao, Khuynh Thành tỷ thanh lệ thoát tục như thế lại, sao nhận biết loại ma quỷ này?
Bất đắc dĩ sờ mũi một cái, Trác Phàm tựa hồ không dám nhìn Sở Khuynh Thành, liếc mắt nhìn qua một bên khác, thăm thẳm lên tiếng:
“Ta không tâm tư cùng tiểu cô nương đùa giỡn, là nha đầu phiến tử này vô duyên vô cớ đến hành thích ta trước . Ta làm cái trừng phạt nhỏ, quá thích đáng đi!”
Ba ba ba!
Hai con ngươi trong nháy mắt vỡ tan, mọi người nhất thời mơ hồ.
Cái này là làm sao, mặt trời mọc ở hướng tây, Trác quản gia ngày thường luôn luôn nhanh chóng quyết đoán, sát phạt quả quyết, thế mà cũng có lúc thoái nhượng nhận sai a.
Không sai, trong mắt của mọi người, Trác Phàm hành sự luôn luôn cứng rắn, chưa từng nói qua nhuyễn ngôn, vậy mà lúc này, bọn họ lại lần đầu tiên nghe đến.
Mọi người không khỏi nhìn về phía Trác Phàm thật sâu, phảng phất như đang nhìn một người khác vậy.
Đồng thời, mọi người lại đem ánh mắt nhìn về phương hướng Sở Khuynh Thành, mặt mũi tràn đầy vẻ kinh dị. Nàng ta đến tột cùng là ai, thế mà làm cho Trác quản gia nhượng bộ đến mức này. Thật chẳng lẽ là như câu nói kia, anh hùng khó qua ải mỹ nhân?
Trầm ngâm một chút, Sở Khuynh Thành chăm chú nhìn dáng vẻ có chút không được tự nhiên của Trác Phàm, khóe miệng bỗng dưng cong cong nhích lên, đúng là hiếm khi lộ ra nụ cười có chút vui vẻ.
Đan nhi nhìn thấy, cũng không khỏi ngơ ngác. Từ khi Sở Khuynh Thành nhập tông đến nay, nàng chưa bao giờ thấy qua băng sơn mỹ nhân cười qua đây, nhưng lần này…
“Trác Phàm, ngươi nói là chuyện mới nãy, đều là do muội muội ta sai?”
Nhíu mày lại, Sở Khuynh Thành đột nhiên chất vấn.
Bĩu môi, Trác Phàm từ chối cho ý kiến, quay đầu qua: “Đương nhiên, ai bảo nàng gây sự trước!”
“Một đại nam nhân, nhất định phải tính toán cùng một tiểu cô nương yếu đuối như thế sao?”
“Không sai, ta chính là kẻ bụng dạ hẹp hòi như thế!”
“Vậy ngươi cũng so đo với ta như thế sao?”
“Ách, cái này...”
Mọi người nhìn hai người như thế thì hai mắt đã triệt để trợn tròn. Hai người kia đang làm gì a, chân tướng mọi chuyện, một chút cũng không nhắc tới, chúng ta hoàn toàn không hiểu a. Chuyện bọn họ nói nhưng đều là chút chuyện nhà chuyện cửa, toàn là chút chuyện nhỏ lặt vặt, tựa như một cặp vợ chồng đang cãi nhau a.
Còn có, Trác quản gia, từ khi nào ngài bắt đầu cùng nữ nhân giảng đạo lý, ngài không phải thường nói, thế gian chỉ có mạnh yếu, không có đúng sai à, làm sao hiện tại…
Da mặt có chút co lại, mọi người đều bất đắc dĩ thở dài, cúi thấp đầu.
Trong toà tửu lâu lúc này chỉ còn thanh âm của Sở Khuynh Thành liên tiếp không ngừng chất vấn, cùng Trác Phàm sống chết chống chế không chịu nhận…