Chúng ta làm sao bây giờ?” Đột nhiên, khi mọi người đi theo hai người Trác Phàm cùng nhau vọt lên trên lầu, trong đại sảnh lại ngột nhiên vang lên tiếng hò hét lo lắng.
Chuyển mắt nhìn lại, người kia lại chính là Khuê Lang không thể nghi ngờ. Bởi vì thân thể cứng ngắc, tuy bọn họ muốn chạy, thế nhưng lại muôn vàn khó khăn. Mắt nhìn vào đám sương mù dày đặc đang tới gần bọn họ, như đang nhìn thấy một con hung thú đang mở ra cái miệng đầy răng nanh.
Đám người Thích Trường Long cũng dị thường cuống cuồng, Khuê Cương cùng Nguyệt Nhi càng là hết sức lên tiếng cầu khẩn: “Sư phụ, hay là trước mắt ngươigiải độc cho chúng ta a, chờ đến khi việc này kết lúc rồi lại nói, được không?”
Bọn người Dương Sát nghe xong, cũng vội vã nhìn về phía Trác Phàm, liên tục gật đầu.
Trong tình thế nguy nan trước mắt, hắn cũng nên tạm thời dừng lại đợt huấn luyện địa ngục kia đi, bảo vệ tính mệnh của bọn họ vẫn quan trọng hơn.
Thế nhưng là, Trác Phàm lại cười lạnh, từ chối cho ý kiến: “Ha ha ha... Giải độc? Lão tử từ trước đến nay nhất ngôn cửu đỉnh, đã nói đến mục đích mới giải, liền sẽ không sớm mở ra. Coi như các ngươi bị đám sương mù dày đặc kia ăn mòn, thì cũng giống như vậy, nếu có gan thì nhóm ngươi mau chạy tới, bớt con mẹ nó, nói nhảm!”
A?
Không khỏi giật mình, tất cả mọi người sắp khóc tới nơi, lấy tình huống của bọn họ hiện tại, đừng nói là chạy, liền xem như đi bộ giống thường nhân cũng rất khó khăn, làm sao có thể chạy khỏi đám sương mù đang cấp tốc lan tràn đến nơi đây chứ?
Trong lúc nhất thời, mọi người khổ bức nghiêm mặt, có một loại xúc động muốn đi chết.
Chí ít chết không đáng sợ, đối mặt tử vong tới gần, mới là đáng sợ nhất a!
Mắt thấy đám sương mù dày đặc kia như một con cự mãng đang không ngừng tới gần bọn họ, bọn họ cũng không còn cách nào khác, đành vội vàng cắn môi, hết sức mà di chuyển thân thể, chạy lên trên lầu.
Đừng nói, chó cùng rứt giậu, người gấp tiềm lực cũng không nhỏ. Bởi vì vì đằng sau có sương mù độc đuổi theo, bọn họ đúng là bỗng dưng bắt đầu chạy, tuy tốc độ vẫn như cũ không đuổi kịp những tu giả ở tầng dưới chót, nhưng so với thường nhân cũng không chút thua kém.
Lông mày bất giác nhướng lên một cái, Trác Phàm khẽ gật đầu, tà cười ra tiếng: “Không tệ, xem ra không cho bọn họ điểm áp lực, bọn họ liền không có chút động lực!”
“Trác Phàm, bây giờ không phải là thời điểm để ngươi huấn luyện bọn họ, trong đám sương mù dày đặc kia không biết có đồ vật gì, nếu đuổi kịp bọn họ sẽ rất phiền phức. Ta không muốn Ma Sách Tông chúng ta sau cùng chỉ còn một mình ngươi đi tham gia Song Long hội!”
Nhìn lấy đám sương mù dày đặc kia đang từng bước một tới gần bọn Khuê Lang, bọn Dương Sát bất giác khẩn trương, hét khàn cả giọng.
Chậm rãi khoát khoát tay, để bọn họ không nên khinh cử vọng động, sắc mặt Trác Phàm nghiêm túc, thăm thẳm lên tiếng: “Cũng bởi vì không biết đám sương mù dày đặc này là cái quái gì, ta mới để bọn họ đi thử một lần, nhìn xem bên trong có gì cổ quái!”
Tê!
Bất giác hít sâu một hơi, không chỉ là bọn Dương Sát, cho dù là người Huyền Thiên Tông, nhìn về phía Trác Phàm trong lòng cũng rung động một trận.
Người này đến tột cùng là người hay là ma quỷ, thế mà lấy sư huynh đệ của chính mình ném vào thí nghiệm. Chuyện này, nếu sơ sẩy một cái, chẳng phải sẽ khiến bọn họ chết sạch ở bên trong?
Người tàn nhẫn như vậy, coi như là bên trong ma đạo cũng là hiếm thấy a!
Dương Sát cũng một mặt quái dị nhìn lấy Trác Phàm, vẻ mặt trần đầy không hiểu: “Ngươi... Ngươi điên rồi, bắt bọn họ đi dò xét, vạn nhất có nguy hiểm, Song Long sẽ làm sao?”
“Yên tâm đi, vừa mới nãy, không phải chúng ta đã hiểu được tâm tính của tiểu tử kia a, hắn chỉ đang trêu đùa, sẽ không dễ dàng đả thương người. Ta tin tưởng, đợi chút nữa bọn họ cũng sẽ bị bắt đi, nhất thời không cần phải lo lắng đến tính mạng. Chỉ là hắn làm như thế nào để đem bọn họ mang đi, ta ngược lại muốn xem thật kỹ một chút, dù sao, cho dù thực lực mạnh hơn, vô thanh vô tức đem toàn bộ người trong thôn trấn đều mang đi, cũng quá mức khó khăn, giết sạch còn bớt việc hơn một chút.”
Ánh mắt khẽ híp một cái, tròng mắt Trác Phàm lóe lên ánh sáng cơ trí:
“Chỉ có biết rõ điểm này, chúng ta mới có thể nghĩ biện pháp xông ra khỏi đám sương mù, chạy khỏi nơi này!”
Nghe được lời này, ánh mắt mọi người nhìn về phía Trác Phàm, không khỏi sáng lên, tràn đầy vẻ khâm phục, hơi hơi gật gật đầu.
Nghĩ không ra tâm tính người này vậy mà trầm ổn đến như vậy, như bàn thạch bất động. Trong bầu không khí khẩn trương như vậy, lại còn có thể tỉnh táo đối đãi, suy nghĩ phá địch chi đạo, quả là thật hiếm thấy.
Bên trong Ma Sách Tông, thật sự là sinh ra một nhân vật khó lường. Khó trách lần này tiến về Song Long hội, hắn đến mang đội, liền ba vị cung phụng đều nghe theo hắn sai sử.
Dương Sát cũng chà chà mồ hôi trên trán, tỉnh táo lại, vội vã gật đầu:
“Ngươi nói không sai, bọn họ xác thực hẳn tạm thời không việc gì, cái sách lược thăm dò này cũng rất ổn định, vừa mới này là do ta cuống cuồng...”
“A... Cứu... Cứu... Cứu mạng...”
Thế mà, hắn còn chưa dứt lời , một tiếng hét to kinh hoảng đã chợt vang lên, quay đầu nhìn qua, lại chính gặp Khuê Cương bởi vì hành động chậm chạp, đã bị sương mù dày đặc kia đuổi kịp, trong nháy mắt bị nuốt vào, không khỏi kinh khủng kêu lên, thế nhưng rất nhanh, liền không còn sinh cơ.
Ánh mắt hơi hơi hư hư, Trác Phàm cũng không lên tiếng, cứ như vậy yên tĩnh mà nhìn xem.
“Cương nhi!”
Khuê Lang thấy nhi tử bị thôn phệ thì không khỏi khẩn trương, không tiếp tục chạy lên trên lầu, mà quay người trở về, xông vào trong sương mù, lớn tiếng hét to.
Thế nhưng, trong tích tắc hắn tiến vào màn sương mù dày đặc kia, cũng trong nháy mắt không còn thanh âm.
Ngay sau đó, sương mù dày đặc từng bước ép sát, đuổi kịp đám người đang hành động bất tiện kia, đem bọn họ từng cái nuốt vào, không còn sinh cơ. Vẻ mặt những người kia tràn đầy kinh khủng, liên tục kêu lên sợ hãi, nhưng một khi nhập vào trong sương mù, lại nhất thời không còn tiếng vang.
Điều này không khỏi làm cho mọi người càng thêm hoảng sợ, nhìn lấy đám sương mù dày đặc đang nhanh chóng hướng lên trên lầu, đáy lòng một trận phát lạnh.
Thế nhưng chỉ có Trác Phàm, lông mày nhăn lại thật sâu, lỗ tai hơi hơi động động, ngạc nhiên nói: “Kỳ quái, đám người này không giống như đã bỏ mình, cũng không giống như đã bị bắt đi, sao lại đột nhiên không còn sinh cơ chứ...”