.
Bộ Ma Hoàng này vẫn do 1 tay mình dịch nên tiến độ chỉ đc có vậy thôi nha ae. Ae muốn nhanh thì có thể donate qua momo 0966932518 hoặc mở khóa hàng ngày tăng lên thì tiến độ sẽ đc đẩy nhanh nhé mn.
Sao có thể?
không chỉ là Lục Hạt bất ngờ, mà những thiên tài thượng tam tông như Vũ Thanh Thu, Viêm Ma cũng trấn động.
Trên nơi cao nhất, Song Long Chí Tôn khiếp sợ liếc nhìn nhau.
"Bé con này thế mà bằng sức một mình, hoàn toàn khống chế chu thiên chi lực, thật là khiến người khó tin a!" Bạch Mi Chí Tôn nói.
Tràng cảnh như này, người bình thường có lẽ khó nhìn ra tinh diệu, chỉ có số ít người mới có thể hiểu, Sở Khuynh Thành đến cùng phải có thiên phú cao cỡ nào.
Mặc dù nàng chỉ là Thần Chiếu cảnh, nhưng trình độ nắm giữ lực lượng rất rõ ràng đã đến cấp độ khó tin. Nguyên bản trận thức cần bốn người hợp lực bố trí, mới có thể tận khả năng phát huy uy lực trận thức. Nhưng điểm yếu là bốn người bốn tâm, cho dù có ăn ý, cũng rất khó làm được cấp độ nhất tâm đồng thể. Cho nên Lục Hạt mới quyết định tấn công trận thức từ các phương khác nhau. Cứ như vậy, dưới nguy cơ lớn, chỉ cần có một người động tâm bất ổn, trận thức không còn vững vàng, sẽ rất nhanh bị sụp đổ. Sự thật xác thực như thế, ba người Thủy Nhược Hoa bị chấn cho trọng thương là chứng minh tốt nhất. Trận thức của các nàng chỉ trong tích tắc gần như sụp đổ.
Nhưng càng bất ngờ hơn là Sở Khuynh Thành lại đột nhiên bằng sức một mình, chưởng khống toàn bộ chu thiên chi lực, ỷ vào ưu thế Không Linh thể chất ổn định đại trận này. Có thể nói, ngay tại một khắc đó, ba người Thủy Nhược Hoa trừ việc cung cấp nguyên lực cho Sở Khuynh Thành, đã không có tác dụng gì nữa.
Ngơ ngác nhìn bóng người uyển chuyển trước mặt, ba người Thủy Nhược Hoa nhìn lại nhau, đều ngơ ngẩn. Chu Thiên Tứ Nguyên Trận cần các nàng hợp lực mới có thể bố trận, nhưng bây giờ xem ra, chỉ cần một mình Khuynh Thành là đủ.
Nghĩ tới đây, ba người vừa hâm mộ, lại vừa thất lạc, tựa như thứ của mình bị người khác cướp đi.
Lục Hạt đổ mồ hôi lạnh, hung tợn nhìn Sở Khuynh Thành, nhưng thấy chu thiên chi lực không ngừng võng thế tuần hoàn phía sau nàng, trong mắt lại lộ ra vẻ kiêng dè.
Nữ nhân, cũng là quái vật a! Trên đời làm sao có thể có người chỉ dựa vào sức một mình đã hoàn toàn khống chế trận thức hợp kích!
Lục Hạt cắn môi, hắn không phục, liếc mắt thấy người xem bốn phía đang âm thầm cười nhạo, hắn càng sôi máu hơn.
Kiếm phong lạnh lùng chạm vào vị trí hiểm yếu của Lục Hạt, Sở Khuynh Thành đạm mạc nói: "Ngươi thua rồi, nhưng nể tình Trác quản gia nhàngươi, ta không thương tổn ngươi, tuy ngươi đã đả thương ba tỷ muội của ta!"
Nói rồi, Sở Khuynh Thành vô tình hay cố ý liếc nhìn Trác Phàm, Trác Phàm lập tức quay đầu nhìn nơi khác, có vẻ tức giận vì bị một nữ nhân bán cho mặt mũi, thực sự là lầm lỡ tôn nghiêm.
Nhưng có ai hay biết, đáy lòng của hắn thực là thở dài nhẹ nhõm, nha đầu này cuối cùng thắng a!
Dương Sát thì tức giận tới mức giơ chân: "Đáng chết, bị Vân lão đầu tính kế. Ai, thật sự là vận khí không tốt, sáu Hóa Hư cảnh, thế mà trúng mỗi Lục Hạt, nếu trên đài có một Hóa Hư cảnh, trận này có lợi hại hơn cũng không làm nên chuyện gì a!"
Trác Phàm bật cười, thản nhiên nói: "Vân lão đầu chờ giờ khắc này, thật sự là xa vời, nếu hắn rút thăm bất lợi, rút trúng bốn Hóa Hư cảnh, vậy trận này hắn tất bại. Chỉ có thể nói, hắn đã vạn sự sẵn sàng, chỉ còn chờ cơ hội!"
Dương Sát bất đắc dĩ nói: "Chúng ta thua vậy, sao ngươi lại có vẻ vui thế? Ai, ta sớm nên nhìn ra, ngươi không muốn cho chúng ta thắng, nếu ngươi ra sân thì tốt biết bao!"
"Có sao đâu, dù sao còn có một trận đoàn chiến, chúng ta chắc thắng!"
"Có cc, cá nhân chiến, đoàn chiến đúng là cùng tổng hợp cho điểm, nhưng còn được tách ra khen thưởng!"
"Vậy thì sao chứ?"
"Ta chính là không muốn để Huyền Thiên Tông được đặt song song với chúng ta, đạt được phần khen thưởng kia a, ai. . ." Dương Sát u oán nhìn Trác Phàm, tức giận bĩu môi: "Thấy bọn họ tốt là ta không chịu được. . ."
Bụng dạ hẹp hòi! Trác Phàm khinh bỉ thầm nghĩ
Trưởng lão bình phán đã thấy rõ thắng bại, bèn lên tiếng: "Trận này, Huyền Thiên Tông thắng!"
Trên khán đài liền ồn ào hẳn lên, mọi người ngạc nhiên, lại có càng nhiều là chế giễu. Hóa Hư cảnh thế mà đánh không lại Thần Chiếu cảnh, đây là do cao thủ Hóa Hư của Ma Sách Tông quá yếu, hay là bên Huyền Thiên Tông quá mạnh, chắc là quá yếu đây. . .
Lục Hạt run rẩy cả mặt, khuôn mặt âm trầm, song quyền nắm chặt. Ngay khi trưởng lão ra quyết định, Sở Khuynh Thành liền thu hồi trường kiếm, tán đi chu thiên chi lực.
Nhưng ngay lúc này, đùng một tiếng, Lục Hạt bất ngờ một chưởng đánh vào đầu vai Sở Khuynh Thành, đánh bay nàng ra xa, một chùm máu tươi tán loạn trên không trung.
"Khuynh Thành!" Thủy Nhược Hoa giật mình, lập tức xông lên đón lấy nàng, xem một phen, thấy sắc mặt nàng trắng bệch.
Trưởng lão bình phán tthì xoogn về phía Lục Hạt, bắt lại cánh tay sắp xuất chưởng tiếp theo của hắn, cả giận nói: "Tiểu tử, ngươi làm gì đấy, lão phu vừa mới đã tuyên bố kết quả."
"Ta còn chưa nhận thua!" Lục Hạt gầm lên.
"Kết quả đã rất rõ ràng, tiếp tục đánh chỉ có một con đường chết, ngươi còn có cái gì không phục?"
Thế mà, Lục Hạt còn chưa đáp lời, một tiếng hét lớn lại vang lên từ phía Ma Sách Tông, mọi người vội vã quay đầu nhìn, thấy Trác Phàm âm trầm đi tới.
"Đương nhiên không phục!"
Thấy Trác Phàm, Lục Hạt như nhớ tới cái gì đó, bị dọa đến vội vàng cúi thấp đầu.
Trác Phàm nhẹ nhàng vỗ vỗ vai hắn, ra hiệu không có chuyện gì, rồi nhìn trưởng lão bình phán, lại liếc nhìn về phía Sở Khuynh Thành, lạnh lùng nói: "Chánh thức thắng bại, không quyết thắng thua, chỉ quyết sinh tử. Chỉ cần đối phương còn một hơi, thì có khả năng lật bàn. Cho nên trên đài, trước khi một phương không triệt để xử lý một phương khác, hoặc là đánh xuống đài, thì không thể tính là đã phân ra thắng bại, trưởng lão bình phán, ngươi không cảm thấy ngươi phân xét hơi sớm sao?"
"Ừm, việc này. . ." Trưởng lão bình phán há miệng, không biết nên trả lời thế nào.
Đan nhi lại tức giận hét lớn: "Khuynh Thành tỷ còn không phải nể mặt ngươi mới thủ hạ lưu tình với hắn? Nếu không, một kiếm kia đã có thể chém hắn làm đôi!"
"Nàng nể mặt ai? Ta là người của Ma Sách Tông, các ngươi là Huyền Thiên Tông, vừa vào Song Long Viện, chính là đối thủ sinh tử, nhân từ nương tay chính là coi nhẹ tính mạng bản thân, ngươi trách được ai, tự làm tự chịu mà thôi!" Trác Phàm hừ lạnh, rồi nói với Lục Hại: "Chúng ta đang ở Song Long Viện, Song Long Viện hành sự theo quy củ. Trưởng lão đã phân xét như thế, chúng ta nhận. Chỉ là lần sau các nàng đừng có làm chuyện ngu ngốc như vậy, có mất mạng cũng đừng có trách người khác!"
"Ngươi. . ." Đan nhi tức giận đến trợn mắt lên, Sở Khuynh Thành vỗ vỗ tay nàng, lắc đầu nở nụ cười nhạt.
Nàng nhìn Trác Phàm rời đi, nở một nụ cười nhu hòa, sau đó hai con ngươi khép lại, ngất đi.
"Khuynh Thành, Khuynh Thành. . ." Thủy Nhược Hoa giật mình, thấy vai phải Sở Khuynh Thành đầu cuồn cuộn hắc khí, không khỏi hét lớn: "Hỏng bét, chưởng kia có độc. . ."
Trác Phàm chợt dừng bước lại, song quyền nắm chặt, trong mắt lóe lên hàn mang, ngay sau đó lại khôi phục bình thường, trở lại chỗ ngồi, bình tĩnh như chưa từng xảy ra chuyện gìs.
Thấy thế, Lục Hạt mới dám thở dài ra một hơi. Xem ra vị Trác quản gia này không coi trọng cô nương kia.
Đám người Thủy Nhược Hoa hung hăng trừng mắt Trác Phàm, mặt mũi đầy vẻ tức giận, thầm nghĩ, người trong ma đạo quả nhiên vô tình, trước kia chúng ta thật sự là nhìn lầm hắn!
Các nàng ôm lấy Sở Khuynh Thành về trận doanh Huyền Thiên Tông, mọi người Huyền Thiên Tông đều rất giận dữ, lúc trước Ma Sách Tông phẫn nộ, bọn họ còn có thể hiểu. Nhưng lần này thủ hạ lưu tình rõ ràng là bọn họ, còn là đánh lén.
Vân trưởng lão càng nhân cơ hội dạy bảo: "Thấy chưa, đây chính là bản tính ma đạo, trở mặt vô tình, chúng ta tuyệt đối không thể mềm tay với bọn họ, Khuynh Thành giáo huấn lớn nhất của các ngươi!"
Nhìn Sở Khuynh Thành mặt mày xanh xao, mọi người đều gật đầu, sắc mặt trở nên giận dữ.
Qua chút ồn ào ngắn ngủi, Huyền Thiên Tông lấy được tám điểm, trưởng lão bình phán lần nữa hét lớn.
"Trận tỷ thí thứ tám, đệ tử song phương lên sân!"
Huyền Thiên Tông, một tên đệ tử ngoại hình anh tuấn thề muốn vì Khuynh Thành sư tỷ mà báo thù, hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang đi lên đài.
Nhưng khi hắn phát hiện đối diện là Nguyệt Linh, Hóa Hư cảnh, mới tỉnh người trở lại hiện thực, sắc mặt đau khổ, còn kém dập đầu cầu xin tha thứ.
Lấy cái đạo hạnh tầm thường của hắn, hắn không có tư cách báo thù cho Khuynh Thành sư tỷ a!
Không ngoài ý muốn, người kia bị Nguyệt Linh vung tay, đánh xuống đài, chết ngay tại chỗ. Nguyệt Linh đi bộ nhàn nhã xuống đài, buồn bực ngán ngẩm, đối thủ thực sự quá yếu. Dương Sát lại nghiến răng nghiến lợi hét lớn: "Tốt lắm, cứ như vậy, đừng thủ hạ lưu tình. Bọn họ đã lừa mất tám điểm của chúng ta, nhất định phải bắt bọn họ trả giá đắt!"
Khuê Lang chuẩn bị ra sân, trấn an nói: "Yên tâm đi, Dương Sát cung phụng, những trận tiếp đây, chúng ta đều mười phần chắc chín, đối phương không cón Hóa Hư. Lại không có khả năng lấy ra nhiều trận thức hợp kích a, ha ha ha. . ."
Dương Sát khẽ gật đầu.
Bên kia, Vân trưởng lão lại nở nụ cười tà dị. . .