Đại Quản Gia Là Ma Hoàng (Dịch Full)

Chương 111 - Chương 111: Áy Náy. (2)

Đại Quản Gia Là Ma Hoàng Chương 111: Áy náy. (2)

Bây giờ nghe vậy không khỏi giật mình, khuôn mặt mang chút hi vọng nhìn về phía Trác Phàm.

Nàng không muốn tin, người đã ở chung với mình hơn một tháng vào thời khắc mấu chốt cũng không rời không bỏ nàng, vậy mà ngay từ đầu đã tính toán bán nàng.

Nàng hy vọng đó chỉ là hiểu lầm, hi vọng Trác Phàm tự mình nói ra đây không phải sự thật. Thế nhưng Trác Phàm cũng chỉ trầm mặc, lần đầu tiên đôi mắt lạnh lùng đó không dám nhìn thẳng vào mắt nàng.

Nước mắt bất giác dâng lên, Tiết Ngưng Hương cố nén bi thương trong lòng, không biểu hiện ra ngoài. Nhưng trong lòng thật sự đau đớn như bị đao đâm.

Không biết từ bao lâu, Trác Phàm lại quan trọng đối với nàng như vậy.

Bị nam nhân này bán đứng, nàng không phải hận, mà chính là đau...

Tựa hồ cảm nhận được đau đớn trong nội tâm nàng, Trác Phàm nhíu mày, do dự nói: “Ngưng Nhi, ta...”

“Được rồi, huynh không cần nói gì cả.”

Tiết Ngưng Hương đưa tay xoa mũi hơi chua xót, đột nhiên nở một nụ cười: “Ta biết Trác đại ca trí dũng song toàn, làm chuyện gì cũng đều có tính toán của mình, đây nhất định chỉ là hiểu lầm.”

Nói xong, Tiết Ngưng Hương chợt quay người, chạy về phía xa: “Ta đi kiếm mấy cành cây, làm hai bộ cáng cho các huynh, nơi này không thể ở lâu được.”

Trông thấy nàng hoạt bát lanh lợi, chạy đi giống như người không có việc gì, Tạ Thiên Dương nhíu chặt chân mày, ngạc nhiên nói: “Này, Ngưng Nhi, muội cứ bỏ qua cho hắn như vậy à? Hiện giờ hắn đang bị trọng thương không thể cử động, muội muốn báo thù thế nào cũng được mà.”

Nhưng Tiết Ngưng Hương căn bản không đáp lời, không biết là không nghe thấy, hay là giả vờ không nghe thấy...

Tạ Thiên Dương còn muốn hét lên lần nữa, nhưng tiếng quát lạnh lùng của Trác Phàm vang lên: “Im miệng, nếu ngươi muốn chết, lão tử bây giờ thành toàn ngươi!”

“Hừ, thương thế của ngươi nghiêm trọng hơn ta, lão tử sợ ngươi chắc!”

Tạ Thiên Dương lầm bầm hai tiếng rồi không nói thêm gì. Mặc dù ngoài miệng nói không sợ, nhưng trong lòng vẫn thấy sợ hãi nha. Bởi vì hắn đã nghe ra sát ý trần trụi trong lời nói của Trác Phàm đấy.

Sau khi chứng kiến Trác Phàm đối chiến với thất trưởng lão U Minh Cốc, cuối cùng hắn cũng biết Trác Phàm đáng sợ đến mức nào. Mặc dù một trận chiến này bọn họ thua, nhưng có thể khiến vị thất khiếu quỷ linh lung mà tất cả trưởng lão bảy nhà đều nhức đầu, bị bức đến tình trạng đó, đủ thấy Trác Phàm khủng bố thế nào.

Hiện tại hắn đối Trác Phàm, vừa hận vừa sợ.

Hận Trác Phàm đối xử với bằng hữu vô tình, sợ hắn tính toán mưu kế khủng bố. Nhưng kính nể càng nhiều hơn! Đây là lần đầu tiên hắn- một đệ tử thiên tài của Kiếm Hầu Phủ sinh ra cảm giác này với một người đồng trang lứa.

Chẳng bao lâu, Tiết Ngưng Hương đã tìm về một số cành cây khô, bện chúng lại thành hai cái cáng. Nâng hai người lên, Trác Phàm muốn tìm cơ hội nói lời xin lỗi, nhưng nhìn thấy ánh mắt cố tình né tránh của nàng, lời đến khóe miệng lại nuốt trở về.

Ầm ầm!

Một tiếng sấm sét nổ vang, mưa to trút xuống như thác nước, lập tức rơi xuống rừng cây vừa mới bị ngọn lửa thiêu huỷ. Tưới ướt những mầm non mới nhú, lớn lên khỏe mạnh.

Tiết Ngưng Hương dùng cây mây buộc hai cái cáng lại, kéo lê hai người trên con đường mưa lầy lội. Cho dù mưa to xối xả làm toàn thân nàng ướt nhẹp, đường núi gập ghềnh càng khiến nàng vốn đã suy yếu vì mất máu quá nhiều, nay càng thường xuyên ngã xuống.

Nhưng nàng không quan tâm, cứ như một người máy bò dậy tiếp tục lê về phía trước.

Dọc đường, cả ba người không nói một lời. Ngay cả Tạ Thiên Dương lúc đầu còn kêu gào để Tiết Ngưng Hương thừa cơ trả thù kẻ nào đó đã bán đứng bằng hữu, nhưng bây giờ cũng im miệng.

Nhìn Tiết Ngưng Hương lẳng lặng kéo hai người đi, sắc mặt càng ngày càng tái nhợt, Trác Phàm và Tạ Thiên Dương nhìn nhau, trong lòng đều thở dài, ngũ vị tạp trần, không biết là tư vị gì.

Lúc trước, thực lực của Tiết Ngưng Hương yếu nhất, Tạ Thiên Dương đề nghị bỏ nàng lại, để nàng tự sinh tự diệt. Trác Phàm lại càng quá đáng hơn, miệng thì nói không vứt bỏ không từ bỏ, làm ra vẻ nghĩa khí lắm, nhưng trên thực tế thì bán đứng luôn tiểu cô nương, lấy nàng ra làm mồi nhử.

Bây giờ, bản thân hai người đều bị trọng thương, chỉ sợ trong vòng mấy tháng nay đều là phế nhân. Nhưng Tiết Ngưng Hương, thực sự làm được việc không vứt bỏ, không từ bỏ.

Nghĩ tới đây, hai người đều không dám nhìn nha đầu kia nữa, lòng trĩu nặng, cảm thấy bản thân đã nợ nha đầu này một ân tình rất lớn, đời này kiếp này, làm sao có thể trả hết nợ đây?

“Chít chít chít...”

Trên con đường mưa trơn trợt, đất đai trên mặt đường nhão đi, một con chuột núi đột nhiên từ trong đống đất chui ra, chạy đến trước mặt Tiết Ngưng Hương.

Mà nhìn thấy anh chàng nhỏ bé này, Tiết Ngưng Hương từ khi biết được Trác Phàm lên mưu kế phản bội nàng, lần đầu tiên lộ ra nụ cười.

Bởi vì lúc trước ba người phải bố trận đối phó với thất trưởng lão, Tiết Ngưng Hương sợ tiểu gia hỏa này bị liên lụy, nên để nó chạy xa bao nhiêu thì tốt bấy nhiêu. Không nghĩ tới bây giờ nó lại chạy về.

Một lần nữa trở lại bên người Tiết Ngưng Hương, tiểu gia hỏa kia cũng cực kỳ cao hứng, chạy loanh quanh dưới chân Tiết Ngưng Hương, rồi đột nhiên chạy về một hướng.

Thấy vậy, Tiết Ngưng Hương biết nó muốn dẫn đường cho nàng, lập tức kéo Trác Phàm và Tạ Thiên Dương về hướng đó. Một lúc sau, bọ họ nhìn thấy một hang động trống.

Tiết Ngưng Hương vui vẻ, quay đầu nhìn hai người một chút, rồi lập tức kéo bọn họ vào bên trong sơn động. Lần này, cuối cùng bọn họ cũng có chỗ trú mưa và chữa trị vết thương rồi!

Nhưng sau khi Trác Phàm nhìn xem xung quanh thì mặt chợt biến sắc, hét lớn: “Nơi này không thể ở lại, chúng ta phải đi mau!”

Bình Luận (0)
Comment