"Thần hồn, vốn là chỉ có một cơ hội để tụ, đó chính là Hóa Hư cảnh, nguyên thần đại thành!" Đan Thanh Sinh bắt đầu giảng giải: "Nhưng Trác Phàm, chúng ta khác biệt, dưới Thần Chiếu cảnh, nguyên thần đã đại thành, có thần hồn, như vậy, chúng ta có hai cơ hội ngưng tụ thần hồn!"
Trác Phàm tĩnh tâm lắng nghe, sắc mặt nghiêm túc, Đan Thanh Sinh lại bất chợt trịnh trọng nói: "Nhưng trong này cần thêm mấy điều kiện, mới có thể đạt thành. Một chính là cường độ thần hồn lần thứ hai, nhất định phải mạnh hơn xa lần thứ nhất mới được. Nếu không, nguyên thần lần hai sẽ bị thần hồn thứ nhất quấy nhiễu, rất khó ngưng kết thành hình!"
"Như vậy hẳn là rất dễ dàng a, chúng ta Thần Chiếu cảnh đã có thể ngưng kết ra thần hồn, đến Hóa Hư cảnh, cường độ nguyên thần chắc chắc là càng mạnh hơn!"
Trác Phàm thản nhiên nói, nhưng Đan Thanh Sinh lại mỉm cười lắc đầu: "Ha ha ha. . . đối người khác, có lẽ đây là chuyện dễ như trở bàn tay, nhưng đối với ngươi lại là khó khăn lớn nhất!"
"Chuyện này. . . Ta. . . Ta hiểu. . ." Trác Phàm trầm lòng xuống, đã là hiểu rõ ý hắn. Thiên Long Thần Hồn của hắn chính là thiên địa Linh khí, tồn tại cực phẩm trong hàng ngũ thần hồn, thần hồn thứ hai muốn mạnh hơn Thiên Long Thần Hồn, thì phải là thần hồn cường hãn bực nào mới có thể a!
Đan Thanh Sinh thở dài một hơi nói: "Ai, tiểu tử ngươi không sớm gặp được lão phu, nếu không, lão phu thấy ngươi tương tự lão phu, chắc chắn sẽ ngươi đệ nhất thần hồn trước thêm nhiều nhắc nhở. Giống lão phu, thần hồn đầu tiên là kiếm hồn, thần hồn thứ hai là Thiên Long Thần Hồn, Thiên Long Thần Hồn dễ dàng để ngăn chặn kiếm hồn, song hồn đại thành!"
"Ừm. . . Tiền bối, ta không tin, nếu lần thứ nhất của ngài có cơ hội thành tựu Thiên Long Thần Hồn, ngài có thể chịu đựng mà tụ kiếm hồn trước sao? Còn nữa, khi đó, chỉ sợ ngài còn chưa biết cách tạo ra song hồn đó" Trác Phàm trợn mắt nói.
Đan Thanh Sinh sững người, sau đó bật cười gật đầu: "Xác thực như vậy, lúc trước khi ta tụ thần hồn thứ nhất, đúng là còn không có điều kiện tụ Thiên Long Thần Hồn. Nhưng nguyên nhân chính là như thế, mới khiến cho ta tìm được ra song hồn chung sinh chi đạo."
"Vậy. . . Nếu lại có thêm một Thiên Long Thần Hồn nữa thì sao?" Đột nhiên, Trác Phàm sáng mắt lên hỏi.
Thần hồn thứ hai đã rất khó siêu việt bé thứ nhất, vậy để chúng nó mạnh bằng nhau cũng hay mà, cùng lắm thì hắn lại đi khắp cả địa lục, thu thập thêm mười địa mạch long hồn là được.
Đan Thanh Sinh nghe vậy liền lắc đầu nói: "Tiểu tử, ngươi phải biết, một núi không thể chứa hai hổ. Một người song hồn, không thể cùng một chủng loại thần hồn. Nếu ngươi muốn ngưng kết thêm một con Thiên Long hồn, vậy Thiên Long Hồn thứ nhất tất nhiên không đáp ứng, đây là hành động tranh địa bàn a, cho nên ngươi chắc chắn thất bại."
"Mà điều kiện thứ ba, là cố tìm cái chung, gác lại cái bất đồng, nhất tâm đồng thể! Ví như căn phòng này, nếu có người tiến vào, ngươi sẽ cho rằng đây là xâm phạm, mặt đất thỉnh thoảng có con kiến lướt qua, ngươi lại ngoảnh mặt làm ngơ, vì sao? Bởi vì tất cả các ngươi đều không đối coi phương là xâm phạm lợi ích của ngươi. Tựa như ngươi cho rằng căn phòng này là của ngươi, con kiến cho rằng đây là sào huyệt của bọn chúng, nên hai bên bình an vô sự!"
"Thì ra là thế, nói cách khác, trong mắt Thiên Long Hồn của ngài, kiếm hồn chỉ là một thanh sắt, Thiên Long Hồn trong mắt kiếm hồn, chính là loài bò sát, song phương không có căm thù xung đột, mới có thể hài hòa sống chung!"
Đan Thanh Sinh gật đầu khen ngợi: "Trẻ nhỏ dễ dạy, chính là đạo lý này! Nguyên thần chỉ có một, nhưng thần hồn lại có hai, hai bên không can dự vào nhau, đây nhất tâm đồng thể . Còn như thế nào làm được nhất tâm đồng thể, bên trong bí pháp cảu lão phu đều có ghi chép, ngươi nghiên cứu cho tốt, lão phu không cần phải nhiều lời nữa, ha ha ha. . ."
"Tiền bối, những chuyện này, ta đều có thể hiểu rõ, nhưng làm thế nào kiếm được thần hồn còn mạnh hơn Thiên Long Hồn, đây mới là quan trọng a, xin tiền bối chỉ giáo!" Trác Phàm vội vàng ôm quyền, cung kính nói.
Đan Thanh Sinh bật cười: "Cái này. . . Lão phu không có cách rồi, đều là tạo hóa của mỗi người thôi, ha ha ha. . ."
Đan Thanh Sinh xoay người, trong nháy mắt biến mất, còn có giọng hắn truyền tới: "Tóm lại, phần nhân tình này lão phu đã trả hết. Ngày sau ngươi có thể thành công hay không, toàn bằng tự thân ngươi, lão phu bất lực, ha ha ha. . ."
"Chờ một chút, tiền bối, ngài. . ." Trác Phàm vội la lên, nhưng lại đã không cảm thấy khí tức người, chỉ biết bực mình, thầm mắng một trận.
Lão đầu tử này, trả nhân tình cái gì chứ, cho lão tử cách tu luyện song sinh thần hồn, làm cho lão tử sung sướng một hồi, cuối cùng lại nói lão tử rất khó đạt thành, đây không phải hại người sao!
Làm sao bây giờ, biết rõ có phương thức tu luyện kỳ lạ như thế lại không thể làm được, hắn thật sự đang rất rất bức bối khó chịu.
Hừ, lão đầu tử vong ân phụ nghĩa, ngươi rõ ràng là trêu chọc ta, tìm đâu ra thần hồn còn mạnh hơn long hồn thần hồn chứ?
Nhưng rất nhanh, Trác Phàm lại tỉnh người lại, bởi vì Đan Thanh Sinh muốn Thánh Binh kiếm đạo, nhưng nó đã bị mình nhanh chân đến trước, lấy đi, mình cho hắn lộ tuyến, để hắn một chuyến tay không mà thôi, không coi là ân huệ gì.
Như thế, thật sự không có câu chuyện gì mà vong ân phụ nghĩa, sau cùng có thể không phát hiện là mình giở trò quỷ, chạy tìm đến mình gây chuyện, đã rất không tệ, mình còn xoắn xuýt nhiều như vậy làm gì?
Nghĩ tới đây, Trác Phàm cho Huyết Anh xuất thể, để nó hóa thành thanh ma kiếm kia, xuất hiện hắn trong tay.
Nhìn lên chuôi kiếm, nơi đó có khắc hai chữ to, Kình Thiên!
"Ai, Kình Thiên Kiếm a, chỉ hy vọng hắn đừng quay trở về tìm lão tử, nếu không lão tử thì xong đời. . ." Trác Phàm nhẹ nhẹ vỗ về thân kiếm kia, thì thào nói.
Đúng vào lúc này, giọng Đan Thanh Sinh không ngờ lại vang vọng trở lại: "Đúng rồi tiểu tử, vể thương trên cánh tay ngươi sợ không giấu được, nếu để hai lão đầu phát hiện, ngươi có phiền phức lớn!"
"Ách, tiền bối, sao ngài lại trở về. . ." Trác Phàm sợ hãi cả kinh, gần như đã gầm lên, đồng thời vội vàng nhét thanh kiếm vào trong bụng, mũi kiếm xẹt qua bụng dưới, lại tạo thêm một vết máu, làm cho hắn đau đến nhe răng trợn mắt. Trường kiếm cười nhẹ một tiếng, sau đó, nó vội vàng hóa thành Huyết Anh, bình yên trở lại trong cơ thể hắn.
Trác Phàm liếc mắt xuống nhìn bụng mình, hận đến nghiến răng nghiến lợi, thầm mắng, thứ này thật không có mắt, biết rõ lão đầu kia trở về còn không biến về đi, nếu như bị phát hiện, ăn l cả lũ thì sao.
Nhưng còn tốt, thương thế lần này chỉ là trầy da, không đáng lo ngại.
Rồi Trác Phàm vội trả lời: "Đa tạ tiền bối quan tâm, vãn bối tự có diệu kế!"
"Há, vậy thì tốt, chỉ là, nếu ngươi bất hạnh bị bắt được, thì ngươi tuyệt đối đừng có khai ra lão phu, nếu không, hừ hừ. . ." Nói đến đây, Đan Thanh Sinh cười lạnh, rồi lại than ngắn thở dài: "Ai, ngươi là người bị mọi người chú ý, nếu không phải sợ gây ra phiền phức không đáng có, ta cứ thẳng tay giải quyết càng bớt việc. . ."
Trác Phàm nghe lão đầu kia lải nhải mà trợn mắt trừng trừng, con mẹ nó, quả nhiên thằng ranh này là hạng người chuyên quyền độc đoán, may mà lão tử quá mức chói mắt, làm cho mọi người chú mục. Hắn sợ gây ra phiền phức, mới không dám ra tay. Nếu không, nếu là một kẻ không có danh tiếng gì, biết bí mật này của hắn, chắc là chết như nào cũng không biết!
Nghe động tĩnh ngoài phòng dần dần tiêu tán, lão đoán chừng đầu kia đã đi xa, Trác Phàm mới thở ra một hơi thật dài, nhìn ngọc giản trong tay rất lâu, mới hừ nhẹ: "Hừ, không cần thì phí, vạn nhất sau này có cơ hội, bây giờ cứ nghiên cứu một phen đã!"
Nghĩ như vậy, Trác Phàm bắt đầu yên tĩnh nghiên cứu nội dung trong ngọc giản, đúng là càng nghiên cứu, càng kinh sợ, thầm than, Đan Thanh Sinh quả nhiên là một kỳ tài, mới có thể ngộ ra bí pháp thần diệu như thế!
Chỉ tiếc hắn sinh ra ở phàm giai, cất bước thấp, nếu có thể xuất sinh tại Thánh Vực, biết đâu có thể tu đến Thánh Giả a. . .
Vừa rạng sáng ngày thứ hai, chiến trường đã người đông tấp nập, mọi người đều tranh nhau chen lấn được xem trận hôm nay, bởi vì, ý nghĩa của trận chiến này không thể coi thường, vì nó là giữa con hắc mã mới lên cấp, đối đầu tông môn mạnh nhất trung tam tông, Kiếm Thần Tông. Mà Kiếm Thần Tông lại được nhận định là rất có cơ hội để chen chân vào thượng tam tông tông môn trong lần này.
Nói cách khác, nếu lần này Ma Sách Tông khiêu chiến thành công, sẽ trực tiếp uy hiếp được địa vị thượng tam tông, cho nên không chỉ có các đại biểu quốc gia tới xem náo nhiệt, mà cả những tông khác đều tới nơi đây trịnh trọng quan chiến.
Có lẽ sau một trận chiến này, cục thế cùng phân phối lợi ích Tây Châu sẽ phải thay đổi lớn, bọn họ không thể không chú ý!
Trên khán đài, Thủy Nhược Hoa chỉ mấy tông còn lại, kinh dị nói: "Khuynh Thành ngươi xem, thượng tam tông đều đến đông đủ, mà lại sắc mặt còn ngưng trọng hiếm thấy, xem ra, bọn họ thực sự đã cảm thấy uy hiếp! Ngươi nói xem, Ma Sách Tông có thể uy hiếp được thượng tam tông không."
Sở Khuynh Thành cười vui vẻ nói: "Hắn đã xuất chiến, vị trí của người nào thấp nhất sẽ nguy hiểm nhất, loại chuyện này, từ lâu ta đã không cảm thấy kinh ngạc, có bao nhiêu người cùng thế lực cao cao tại thượng đều đã bị hắn lôi xuống ngựa. khó trách những tông môn này sẽ khẩn trương như vậy, ha ha ha. . ."