. .
Trên đài cao, Vũ Thanh Thu nói: "Có lẽ là hắn suy nghĩ vì đại cục tương lai của tông môn. Dù sao Ma Sách Tông vốn là hạ tam tông, vừa mới đưa thân lên hàng ngũ trung tam tông, nếu đệ tiêu diệt toàn bộ tử Kiếm Thần Tông, đắc tội trung tam tông lâu năm, sẽ rất bất lợi đối với sự phát triển. Dù sao, tiến vào hàng ngũ trung tam tông là một chuyện, muốn biến tư nguyên được Song Long Viện ban thưởng trở thành thực lực, còn cần một khoảng thời gian!"
Viêm Ma lắc đầu nói: "Ta thấy không có phức tạp như vậy, lúc trước ngay cả ta mà hắn còn dám giết, sao lại quan tâm mấy thứ này chứ? Huống hồ, đệ tử ma đạo bình thường tùy ý làm bậy, nói động thủ là động thủ, sao lại nửa đường thay đổi? Theo ta thấy, hắn bị ngáo, đột nhiên không còn sát tâm, chỉ thế thôi!"
Vũ Thanh Thu cười nói: "Không có sát tâm? Đao đều đã kề trên cổ, hắn lại bất chợt không còn sát tâm sao, ma đạo tu giả từ lúc nào có thể thu phóng sát tâm tự nhiên như thế?"
Nghe vậy, Viêm Ma liền trầm mặc. Làm đệ tử ma đạo, hắn rất rõ ràng một điều, ma đạo sát khí nặng, một khi sát ý hiện, nhất định phải phóng xuất ra. Nếu không, nếu cứng rắn nín trở về, sẽ tự phản chấn mình, nhẹ thì thương thân, nặng thì thương tâm, thậm chí có thương về mặt tâm cảnh đâm.
Chỉ là, tại sao Trác Phàm lại tuỳ tiện nín trở về, hắn lại không rõ.
Diệp Lân lại khinh thường nói: "Vô luận chính đạo hay ma đạo, cuối cùng đều phải tu luyện tâm cảnh tới tình trạng thu phóng tự nhiên. Trác Phàm có thể thu hồi sát tâm, có gì kỳ quái, chuyện này chỉ có thể chứng minh tu vi tâm cảnh của hắn chí cao, thậm chí so với ta, hắn còn có phần hơn. Ta chỉ thấy kỳ quái, vì sao hắn lại thu sát tâm? Thật chẳng lẽ vì giao tình? Đây không phải là hành động mà ma đạo thường làm!"
Trên vị trí tối cao, Hắc Nhiêm Chí Tôn bật cười nói: "Bạch Mi, thấy không, những tiểu tử này, thật giống như chúng ta năm đó!"
Bạch Mi Chí Tôn quay đầu nhìn những đôi mắt đầy mê mang của mọi người trên ghế quan sát, cười nhẹ gật đầu: "Đúng vậy a, đạo lý trong này, người bình thường thật khó nhìn ra được. Ma đạo chính đạo tuy không cùng đường, nhưng trăm sông đổ về một biển, trên con đường cầu đao, cả hai sinh ra cảm giác tâm đầu ý hợp là bình thường, giống như hai người chúng ta, lại giống như Trác Phàm với một đám đệ tử Kiếm Thần Tông bây giờ!"
"Không sai, phàm nhân thế gian đều truy tài trục lợi, đến tu giả còn không thể thoát tục khí, kẻ chịu tĩnh tâm cầu đạo, một đường tiến về phía trước, lại có bao nhiêu? Bọn họ không rõ vì sao tiểu quỷ kia không hạ sát thủ, chúng ta lại rất rõ ràng. Hắn thấy mười người Ôn Đào kia chấp nhất , dường như nhìn thấy hình bóng mình kiên trì cầu đạo, cho dù là ma đạo tu giả tàn nhẫn, nhưng chỉ cần có đạo của hắn, sao có thể xuống tay với người có "đạo" được?"
"Đúng vậy a, ma đạo vô tình, nhưng vẫn biết anh hùng trọng anh hùng, mười tiểu tử này, lão phu đều muốn! Ha ha ha. . ." Bạch Mi Chí Tôn cười to nói, rồi lấy ra danh sách, ghi tên cả mười người vào.
Một cột sáng màu trắng chợt hiện, trưởng lão bình phán lạnh nhạt nói: "Thắng bại đã phân, các ngươi trở về đi!"
Trác Phàm chậm rãi thu hồi Thiên Long Hồn về thể nội, xa xa nhìn mười người Ôn Đào, thấy bọn họ đầy sự tiều tụy, vẻ mặt không cam lòng.
"Được rồi, thua cmnr, trở về đi, quả nhiên vẫn là thua a, ha ha ha. . ." Ôn Đào cười khổ lắc đầu, rồi đứng dậy, lau máu nơi khóe miệng, nhìn về phía chín người còn lại nói: "Các vi sư đệ, đi thôi, đừng ủ rũ nữa. Tuy lần này chúng ta thi đấu thua, nhưng của chúng ta không thua, chúng ta không nhụt chí, cảu chúng ta còn có thể kéo dài tiếp. Tương lai, chúng ta nhất định có thể đánh bại con quái vật kia, rửa sạch mối nhục hôm nay!"
"Ngươi. . . Chắc chắn chứ?" Trác Phàm cười khẽ nói.
Ôn Đào nghe vậy liền nghiến răng, chỉ Trác Phàm quát to: "Lần tiếp theo, chúng ta chắc chắn sẽ thắng!"
"Vui lòng phụng bồi!" Trác Phàm nghiêm mặt nói, "Nếu lần sau đọ sức, hi vọng vẫn là với mười người các ngươi!"
Ôn Đào nâng nắm đấm, hùng hồn nói: "Ngươi yên tâm đi, nhất định sẽ như vậy!" Chín người còn lại cũng giơ nắm đấm lên, mặt đầy chiến ý.
Mười người về đi đến bạch quang kia, trước khi rời đi, bọn họ còn đến đỡ những đệ tử Ma Sách Tông bị Ôn Đào đánh ngã dậy, hai team đồng loạt rời đi. Trác Phàm yên tĩnh đứng nhìn, nở nụ cười. Tạ Thiên Thương là người đi cuối, lại chợt quay đầu nói: "Trác Phàm, tuy biết những lời sau đây là không tự lượng sức mình, nhưng lần sau ta sẽ còn khiêu chiến ngươi. Không đơn thuần bởi vì muốn đánh bại ngươi, mà còn vì của ta trường tồn. Mà lại, ta không còn khiêu chiến một người, mà sẽ cùng chín sư huynh đệ còn lại khiêu chiến ngươi!"
Nói xong, Tạ Thiên Thương mới quay đầu dứt khoát rời đi, trước lúc hắn rời đi, tiếng cười khẽ của Trác Phàm phiêu hốt tới tai hắn.
"Tạ Thiên Thương, Kiếm Thần Tông là đội ngũ duy nhất ta coi trọng! Đoàn chiến là các ngươi thắng, ta chỉ thắng cá nhân chiến mà thôi!"
Nghe thế, Tạ Thiên Thương nở nụ cười vui mừng, rồi chậm rãi biến mất giữa bạch quang. . .