Xác thực, hắn là đệ tử chính đạo chính thống, làm người lưu một đường, ngày sau dễ nói chuyện, xác thực khác biệt với Trác Phàm cùng Diệp Lân, trong lòng không có sự quyết tâm kia, ra tay vẫn giữ lại ba phần lực, đã định trước không cách nào thắng được trong quyết đấu giữa cường giả.
Nhưng là, tác phong bảo thủ này của hắn, lại được thế nhân sùng bái. Cho dù là Viêm Ma, thân là đệ nhất chí địch của hắn, đối với hắn cũng kính phục vạn phần.
“Có điều...”
Đón lấy, Viêm Ma lại đạm mạc lên tiếng: “Ngươi trong lòng ta, vẫn như cũ là đệ nhất thiên tài Tây Châu. Hai tên tiểu tử kia đều là quái vật, không thể xem như là nhân loại!”
Nói xong, Viêm Ma quay người đi xuống đài, ngay cả tuyên cáo của bình phán trưởng lão cũng không nghe, rõ ràng là nhận thua. Nhưng loại nhận thua này của hắn, lại khác biệt với Triệu Đức Trụ.
Bởi vì hắn đã toàn lực ứng phó, chỉ kém liều mạng, hơn nữa, nếu như liều mạng có thể thắng, hắn cũng sẽ liều. Chỉ là hắn biết ,trong lĩnh vực của người kia, coi như liều mạng hắn cũng không thắng được, vậy thì không thể làm gì khác hơn là thừa nhận thất bại.
Thật sâu nhìn lấy bóng lưng rời đi của Viêm Ma, Vũ Thanh Thu giật mình một lát, bất giác cười nhẹ gật gật đầu.
Tiểu tử này tuy không phải người tốt lành gì, cũng là kẻ nhất định đã làm qua không ít chuyện đại gian đại ác, nhưng thật là cái hán tử!
Bình phán trưởng lão cũng là chăm chú nhìn theo bóng lưng của hắn rất lâu, đạm mạc gật đầu, tiếp lấy cao giọng tuyên bố Thái Thanh Tông lại một lần thắng lợi.
Tiếp đó, đệ tử Thái Thanh Tông cùng Ma Sách Tông tiếp tục lên đài tỷ thí. Không biết phải chăng là do hai vị lĩnh đội mở đầu tốt, lấy phương thức thân mật kết thúc trận đối chiến đầu tiên, về sau, khi đệ tử hai tông đối chiến, tuy cũng là toàn lực chiến đấu, nhưng cũng không bạo lệ cùng sát khí như vậy.
Người Thái Thanh Tông thì không cần phải nói, vốn là khiêm cung lễ phép, mấu chốt là sau khi thắng được đệ tử Ma Viêm Tông, đều không lạnh lùng hạ sát thủ. Không biết là cho đối phương mặt mũi, hay là thu lại ma tính.
Cứ như vậy, sau khi hai tông đối chiến, toàn viên trọng thương không ít, nhưng không một ai mất mạng, hai tông cũng vì vậy mà không kết thù, ngược lại tất cả đều xem thường Thiên Địa Chính Nghĩa Tông ở một bên quan chiến không thôi.
Bọn người Triệu Đức Trụ thấy thế thì không khỏi muốn khóc trời kêu oan, Thiên Địa Chính Nghĩa Tông chúng ta làm sao vậy, chẳng phải chỉ là sử dụng chiến thuật mang tính an bài nhận thua thôi sao, lại không trêu chọc các ngươi, làm gì khắp nơi nhằm vào chúng ta?
Con mẹ nó, thật sự là nằm im cũng trúng đạn a!
Về sau, chính là tam tông đoàn chiến. Cái này hẳn là một màn đặc sắc nhất trong thi đấu giữa thượng tam tông, thế nhưng là lần này lại khác lúc trước. Bởi vì có tên quái vật Diệp Lân ở đây, thực lực tam tông nhất thời kém mấy bậc.
Lúc Thái Thanh Tông cùng Ma Viêm Tông đối chiến, Vũ Thanh Thu một người quấn lấy Viêm Ma, Diệp Lân thì lấy lực lượng một người, đem chín người của đối phương toàn bộ quật ngã.
Viêm Ma thấy thế thì bất đắc dĩ, chỉ có thể ôm hận nhận thua!
Tựa hồ là có ý hướng Trác Phàm khiêu khích, Trác Phàm từng một người độc chiến mười người, Diệp Lân cũng đưa ra đề nghị này, muốn một hơi đem mười người của Ma Viêm Tông xử lý, nhưng lại bị Vũ Thanh Thu trực tiếp phủ quyết!
Cũng không phải sợ Diệp Lân sẽ xảy ra chuyện gì, mà chính là sợ thương tổn tự tôn của Viêm Ma, cho nên về sau mới xuất hiện tràng cảnh hai đối mười. Vũ Thanh Thu một mực quấn lấy hắn, không cho hắn giao thủ cùng Diệp Lân, cũng coi như là trong bóng tối bảo hộ hắn.
Điểm này, Viêm Ma vô cùng rõ ràng, mặc dù có chút không cam lòng, nhưng hắn hiểu được, Diệp Lân là giống Trác Phàm, thậm chí so với Trác Phàm thì càng quái vật kinh khủng hơn, hắn không thể đối phó được, nên cũng đành nuốt xuống khẩu khí này.
Khi đến lượt bọn người Thiên Địa Chính Nghĩa Tông hành động, quả nhiên không ngoài sở liệu của tất cả người, vẫn như cũ là sách lược bảo tồn thực lực. Khi đối chiến cùng Thái Thanh Tông, ỷ vào việc người Thái Thanh Tông hiền lành, không có ý muốn hạ tử thủ, mới đánh hai lần thì đã nhận thua.
Điều này không khỏi làm Vũ Thanh Thu tức giận đến nổi trận lôi đình, nếu không phải do hắn tu dưỡng tốt, chắc đã đi lên đánh bẹp Triệu Đức Trụ.
Thế nhưng hắn tu dưỡng tốt, nhưng Diệp Lân lại không dễ tính như thế. Thái Thanh Tông chúng ta cũng không phải đến để bồi ngươi diễn xuất, muốn đánh thì con mẹ nó đánh cho nghiêm túc, nếu không muốn, thì căn bản đừng lên tràng.
Có đánh hay không, coi chúng ta là khỉ mà đùa nghịch sao, đi chết đi cho lão tử!
Kết quả là, ngay khi Triệu Đức Trụ vừa muốn mở miệng, còn chưa kịp đầu hàng, Diệp Lân sớm đã cong ngón tay búng ra, ba đạo kim sắc hỏa quang bỗng nhiên đánh tới trên thân ba tên đệ tử bên phía đối phương, nhất thời đem ba người kia thiêu đến hài cốt không toàn!
Điều này không khỏi làm Triệu Đức Trụ đau lòng muốn chết, ba người kia thế nhưng là chủ lực của bọn họ a. Thế nhưng lại không có cách, hắn vẫn rất sợ thực lực của Thái Thanh Tông cùng Diệp Lân.
Sau đó, khi cùng Ma Viêm Tông đoàn chiến, Thiên Địa Chính Nghĩa Tông liền bỏ quyền!
Bên trong Thái Thanh Tông chỉ có một tên Diệp Lân, cũng đã có thể làm cho bọn họ tổn thất ba viên đại tướng, huống chi là một đám hung thần ác sát Ma Viêm Tông đang nhe răng trợn mắt, chờ lấy cắn xé bọn họ chứ!
Chỉ sợ đến thời điểm, bọn họ liền cơ hội đầu hàng đều không có, đã toàn quân bị diệt, đây chính không nằm trong kế hoạch Triệu Đức Trụ chế định!
Cứ như vậy, trong vòng một ngày, thi đấu giữa thượng tam tông đã kết thúc, Thái Thanh Tông cùng Ma Viêm Tông sống mái với nhau, đều là vết thương chồng chất, Thiên Địa Chính Nghĩa Tông đầu cơ trục lợi, lại giữ lại được đại lượng thực lực.
Mà mục tiêu của bọn họ, là đệ tử hai tông Ma Sách Tông cùng Kiếm Thần Tông đang một đường khiêu chiến lên trên,...