Bọn người Ma Sách Tông nhìn thấy thế thì tất cả đều cười lạnh, một mặt chế nhạo mà nhìn mười người kia, mà mười tên đệ tử Thiên Địa Chính Nghĩa Tông, cũng đã thầm run trong lòng, sắc mặt trở nên nặng nề xưa nay chưa từng có.
Lời ấy của Trác Phàm, rõ ràng là muốn liều cho cá chết lưới rách a, thế nhưng nếu thật sự làm đến tình trạng lưỡng bại câu thương, bọn họ chí ít vẫn có cơ hội cò kè mặc cả.
Nhưng tình huống bây giờ là, con cá lớn Trác Phàm này có tỷ lệ rất lớn có thể lao ra, mà cái lưới đánh cá rách nát này của bọn họ cũng khó mà cản được hắn.
Trong lúc nhất thời, ánh mắt tất cả mọi người tất cả đều tụ tập trên thân Triệu Đức Trụ, trong mắt tràn đầy chờ mong, chờ đợi chỉ thị của hắn.
Lông mày chăm chú nhíu lại, Triệu Đức Trụ suy nghĩ một chút, con ngươi hai bên loạn chuyển, cuối cùng bỗng nhiên ngẩng đầu một cái, mười phần anh hùng khí khái hét lớn: “Tên ma đạo gian ác, ngươi chớ có càn rỡ, ngươi cho rằng chúng ta không có cách bắt ngươi sao? Chúng ta nể tình thượng thiên có đức hiếu sinh, mới cho ngươi một cơ hội giữ lại mạng sống. Đừng quên, ngươi chỉ có một người, chúng ta thế nhưng là mười người đồng tâm đồng thể, nếu thật sự muốn liều mạng, ngươi tuyệt không phải là đối thủ của chúng ta!”
“Các sư đệ, thừa thế xông lên, cùng hắn liều, để bọn họ hảo hảo biết, hạo nhiên chính khí của Thiên Địa Chính Nghĩa Tông chúng ta là không thể khinh nhờn!”
Đón lấy, Triệu Đức Trụ vừa nhìn về phía chín tên đệ tử còn lại, vừa hét lớn, dõng dạc nói: “Các ngươi nhớ kỹ, có ta Triệu Đức Trụ tại đây, nhất định trụ lại được. Tên ma đạo gian ác, trước mặt Triệu Đức Trụ ta, nhất định không ngẩng được đầu!”
Rống!
Đột nhiên, quần tình sục sôi, tất cả các đệ tử đều giống như đánh máu gà, dưới phen cổ vũ sục sôi này , lại một lần nữa toả ra niềm tin tất thắng. Hai tay kết động ấn quyết, lực lượng bỗng nhiên tăng cường!
Không chỉ là bọn họ, liền người trên khán đài, tựa hồ cũng bị bọn họ cảm nhiễm, làm cho nổi lên lòng tôn kính.
Vũ Thanh Thu thở sâu rồi phun ra một hơi thật dài, lẩm bẩm nói:
“Trước không nói đến tính tình cố chấp của Triệu Đức Trụ, nhưng phần dũng khí này, ngược lại quả thật hiếm thấy. Không nghĩ tới sau cùng, hắn lại cũng có thể biểu hiện ra một mặt anh hùng khí khái như thế, thực sự khó được!”
“Anh hùng ta không thấy được, chỉ là nhìn thấy một màn biểu sau cùng của một con tôm tép nhãi nhép a!” Bất giác hừ nhẹ một tiếng, tinh quang rạng rỡ trong mắt Viêm Ma, dường như đã xem thấu hết thảy, lộ ra nụ cười khinh thường.
Vũ Thanh Thu sững sờ, kỳ quái liếc hắn một cái, hắn lại thản nhiên cười, thì thào lên tiếng: “Vũ huynh, ngươi xuất thân từ chính đạo, Thái Thanh Tông lại hiếm khi xảy ra chuyện ngươi lừa ta gạt, đương nhiên sẽ không minh bạch, cái gì gọi là ngụy quân tử ra vẻ đạo mạo. Đại thể mà nói chính là, chó sủa thì không cắn, chó cắn thì không sủa. Lúc ngươi đang khích lệ các sư huynh đệ xả thân thủ nghĩa, liệu sẽ ném ra ngoài nhiều đại đạo lý như vậy sao? Cái gì Thiên Địa Chính Khí, có ta thì trụ được, ha ha... Cẩu thí! Người nào không biết, chân chính trụ được, chính là thực lực. Nếu như hắn trụ được, đã sớm dẫn đầu xông lên, việc gì phải nói nhảm đi cổ động người khác?”
“Vậy hắn đây là...” Tròng mắt hơi hơi ngưng tụ, Vũ Thanh Thu yếu ớt mở miệng.
Tà dị nhìn một chút hắn, Viêm Ma khinh thường bĩu môi: “Tự nhiên là để cho pháo hôi mở đường, chính mình chuồn đi, các ngươi chờ mà xem...”
“Đây mới là chính đạo mẫu mực a, cùng ma đạo cuồng đồ không đội trời chung, hy sinh vì nghĩa!” tại khu vực Huyền Thiên Tông, Tuyên Thiếu Vũ nhìn thấy đệ tử Thiên Địa Chính Nghĩa Tông đồng tâm hợp lực kháng Trác Phàm như thế thì không khỏi cũng kích động lên, lớn tiếng khen ngợi.
Chúng nữ thì không khỏi trợn mắt một cái, không để ý tới hắn, Sở Khuynh Thành càng là khinh thường bĩu môi, cười khẽ một tiếng: “
Chỉ là chút tiểu xảo , Thiên Địa Chính Nghĩa Tông thua chắc, Triệu Đức Trụ này càng là tiểu nhân hèn hạ, không đáng nhắc đến!”
“Thế nào, Khuynh Thành, hắn đây không phải rất anh dũng sao?”
Không khỏi sững sờ, bọn người Thủy Nhược Hoa không rõ ràng cho lắm, nhìn về phía nàng hỏi thăm.
Mỉm cười lắc lắc đầu, Sở Khuynh Thành thăm thẳm thở dài: “Loại thủ đoạn này trong tông môn tu luyện hiếm khi xuất hiện, nhưng ở thế tục ngươi lừa ta gạt lại rất thường thấy! Miệng hắn nói ra toàn lời nhân nghĩa đạo đức, tất cả đều là cổ động người khác xông về phía trước, bản thân lại chỉ nói mà không làm, điều này nói rõ cái gì?”
Không khỏi khẽ giật mình, đám người Thủy Nhược Hoa nhíu chặt lông mày, tựa hồ có chút minh ngộ...
Đùng!
Đúng lúc này, lại là một tiếng vang thật lớn truyền ra, nương theo lấy là tiếng xích sắt ào ào ào vang động, mấy trăm đạo xích sắt cùng nhau bắn tới Xích Long Vương, tất cả đệ tử Thiên Địa Chính Nghĩa Tông đều mặt đỏ tới mang tai, tựa hồ đã đem toàn bộ lực lượng của chính mình đầu nhập vào bên trong.
Thế nhưng là, vẫn là dưới một cái vung đuôi của Xích Long, tất cả xích sắt đều cùng nhau bị quất bay ra ngoài.
Phốc phốc phốc…
Lại là từng đạo từng đạo âm thanh thổ huyết phát ra, sắc mặt mọi người trong nháy mắt lại uể oải hơn không ít!
“Mọi người đừng hốt hoảng, có Triệu Đức Trụ ta, nhất định trụ được, lại đến!” Lúc này, thanh âm của lĩnh đội Triệu Đức Trụ lại một lần nữa vang vọng bên tai tất cả mọi người, làm cho tất cả mọi người bất giác mừng rỡ, đúng là một lần nữa phấn chấn lên tinh thần, khẽ cắn môi, hai tay một lần nữa hung hăng kết động ấn quyết.
Không một người nào hoài nghi, vì sao sau khi vi sư huynh này bị thần uy của Xích Long phản chấn, lại còn có thể trung khí mười phần hét to như thế?
Thế nhưng là, mọi người đã chẳng thể quản nhiều, vì bảo trì chính đạo trường tồn, bọn họ lần đầu có ý nghĩ muốn liều mạng như thế, lại một lần nữa bắn ra mấy trăm đạo xích sắt bắn tới Xích Long.
Nhưng lần này, Xích Long Vương lại bất động, những sợi xích sắt kia lần nữa đem Xích Long khóa lại cùng một chỗ.
Trong mắt bất giác lóe qua một tia sáng hi vọng, mọi người cùng nhau ngẩng đầu, nhìn lấy thành quả thắng lợi của mình, có lẽ tiếp tục đấu nữa, bọn họ sẽ có hi vọng thắng?
Thế mà, thứ bọn họ nhìn thấy lại là ánh mắt tràn đầy trào phúng chế nhạo của Trác Phàm !
Răng rắc!
Cũng ngay một khắc này, hai tiếng vang thanh thúy phát ra quanh người bọn họ. Tất cả mọi người bất giác sững sờ, cùng nhau nhìn qua phía thanh âm truyền tới, lại chính gặp khóa sắt tương liên Triệu Đức Trụ cùng bọn họ đã ầm vang đứt đoạn, mà thân thể hắn cũng ddang không ngừng lùi lại, trên mặt mang theo áy náy chi sắc.
“Xin lỗi, các sư đệ, lần này sư huynh ta... không trụ được...”