Đại Quản Gia Là Ma Hoàng (Dịch Full)

Chương 1178 - Chương 1181: Số Mệnh Chi Chiến(2)

Đại Quản Gia Là Ma Hoàng Chương 1181: Số mệnh chi chiến(2)

Chờ đến khi hết thảy kết thúc, khói lửa tán đi, lúc này mọi người mới nhìn thấy Kỳ Lân Cước vững vàng đứng sừng sững ở đó tựa như cây trụ chống trời, thì tất cả đều kinh ngạc đến ngây người!

Con mẹ nó, đến tột cùng là cái gì, đây còn có thể là đồ vật trên thân nhân loại sao?

Tất cả mọi người, đều một mặt kinh dị nhìn về phía đó, ngơ ngơ ngẩn ngẩn, lại khó có thể mở miệng, tất cả đều cả kinh trợn mắt hốc mồm, không nói nổi một câu.

Cho dù là hai vị Chí Tôn, giờ khắc này cũng ngơ ngác nhìn lấy hết thảy, Bạch Mi dựng thẳng, Hắc Nhiêm( râu quai nón) tung bay trên hư không, không biết là do bị dọa, hay là do cả kinh!

Hai lão gia hỏa chúng ta sống đến một bó tuổi lớn như vậy, từ lúc chào đời tới nay còn là lần đầu tiên nhìn đến loại chuyện ly kỳ cổ quái như vậy a! Tiểu tử này đến tột cùng là làm cách nào để luyện ra cánh tay phải này, thế mà có thể luyện đến tráng kiện như thế?

Thực sự không thể tưởng tượng!

Liếc nhìn nhau, hai vị Chí Tôn đều lộ ra vẻ không thể tin được!

Chỉ có Vũ Thanh Thu, sau khi ngốc một lát, mới bỗng dưng kịp phản ứng, vội kêu lên: “Sư đệ, ngươi thế nào?”

Không có tiếng đáp lại, phía dưới Kỳ Lân Cước tựa hồ đã không còn vật sống, liền một chút sinh khí đều không lộ. Thấy tình cảnh này, lông mày Vũ Thanh Thu nhăn lại thật sâu, khuôn mặt trong nháy mắt phủ đầy vẻ sầu lo.

Chẳng lẽ vi sư đệ quái vật không ai bì nổi của hắn lại dễ dàng bị một tên quái vật càng quái dị hơn dùng một chân giết chết sao?

Chuyện này, sao có thể?

Hắn không tin, lấy hiểu biết của hắn đối với Diệp Lân, Diệp Lân tuyệt sẽ không dễ dàng bại như thế. Không chỉ hắn không tin, Trác Phàm cũng không tin, Diệp Lân vừa mới nãy còn cường hãn như thế, hiện tại thật sự một chút sinh khí đều không có.

Cho nên, hắn vẫn như cũ hung hăng đè ép Kỳ Lân Cước, không cho người nằm dưới đáy kia có một tia thời cơ để lợi dụng!

Thế nhưng, ngay tại lúc này, tất cả mọi người còn không chưa lấy lợi tinh thần từ trong khiếp sợ lúc trước, vù, một tiếng bạo hưởng đột nhiên từ Kỳ Lân Cước phát ra.

Đón lấy, liền gặp từng đạo từng đạo kim sắc hỏa diễm, từ dưới mặt đất không ngừng thoát ra.

Lông mày nhịn không được run lên một cái, Trác Phàm đột nhiên cảm giác dưới chân đau xót, như trí tim như đang bị thiêu đốt, đau đớn rõ ràng truyền tới, khiến hắn toàn thân cao thấp nhất thời liền mồ hôi đầm đìa lên. Thế nhưng, hắn lại một mực cắn răng chịu đựng, còn tăng thêm một phần lực lên trên cánh tay phải, hung hăng đè xuống tên tiểu tử đang muốn xông ra kia.

Thế mà, đây hết thảy dường như cũng không có tác dụng gì, Trác Phàm đã xuất ra lực khí toàn thân để áp chế, thế nhưng Kỳ Lân Cước vẫn như cũ đang từng bước bị nâng lên.

Tựa như núi lửa phun trào, cường đại chích diễm đang không ngừng phun lên trên, vô luận ngươi lại áp chế như thế nào, đều không thể ngăn cản cỗ lực lượng đáng sợ này !

A!

Bỗng nhiên, một tiếng gào rú kiệt lực truyền ra từ trong nhiệt lưu, nương theo Kim Viêm nóng rực dâng lên vẩy ra, còn có Kỳ Lân Cước như một ngọn núi nhỏ đang không ngừng nâng lên, một nam tử toàn thân bao phủ Kim Viêm, khóe mắt, hai tay hai chân đồng thời dùng lực, đúng là cứ thế mà đem một bàn chân khổng lồ nâng cao lên.

Toàn thân cao thấp trên người hắn, đã phủ đầy kim sắc hỏa diễm, từng đạo lân giáp sắc bén cũng phủ khắp thân hắn , xa xa nhìn lại, nơi nào còn có bộ dáng nhân loại, căn bản chính là quái vật cả người phụ lân giáp.

Nếu lại gắn cho hắn thêm hai cái sừng cùng một cái đuôi, hắn trực tiếp biến thành Long Nhân!

Tất cả mọi người nhìn lấy hết thảy thì không khỏi giật mình, liếc nhìn nhau, tràn đầy vẻ khó tin. Hai tên quái vật này, còn thật con mẹ nó là quái vật a, một cái không giống người, một cái khác cũng không phải người a!

Khó trách lúc trước đệ tử các tông, vô luận mạnh yếu, đều bại dưới tay hai người bọn họ, nguyên lai, hai người này căn bản không phải nhân loại a…

Trác Phàm nhìn lấy hết thảy, cảm thụ lấy luồng sức mạnh to lớn kia đang không ngừng đem Kỳ Lân Cước hắn nâng lên cao, sắc mặt cũng nhịn không được trầm xuống, thậm chí đã có chút tro tàn.

Quả nhiên, toàn thân tiểu tử này đều đã được cải tạo, so với lão tử còn triệt để hơn nhiều. Có lẽ Kỳ Lân Tí của lão tử đến từ thánh thú, có thể áp hắn một bậc, nhưng luận tổng hợp lực lượng luyện thể, chính mình lại là làm sao cũng vẫn kém hơn hắn.

Luận sáp lá cà, ta đã thua…

Mí mắt hơi khẽ run lên một cái, Trác Phàm không khỏi thở dài một tiếng, trái tim đã chìm xuống đáy hồ, triệt để không còn hi vọng thắng.

A!

Lại là một tiếng hét lớn, Diệp Lân dùng lực toàn thân, kim sắc hỏa diễm dâng lên, cuối cùng hung hăn đem Kỳ Lân Cước ném bay ra ngoài.

Mà cũng dưới đại lực này, Trác Phàm lảo đảo một cái, bị quật bay đến giữa không trung, đến khi hắn dừng lại được thân hình, hướng về phía trước xem xét, lại nhịn không được hoảng hốt, nguyên lai Diệp Lân đã một lần nữa vọt về phía hắn, đảo mắt tới gần!

“Trác Phàm, coi như ngươi có Kỳ Lân Tí, thì trên đánh giáp lá cà, ngươi cũng đã thua, ngươi đã không còn hi vọng lật bàn!” Diệp Lân như một con cự long hung mãnh, hướng Trác Phàm mãnh liệt tiến lên, liên tục cười to, trong mắt tràn đầy vẻ hưng phấn: “Kỳ Lân là loài có lực lượng mạnh nhất trong ngũ đại thánh thú, hôm nay ta siêu việt Kỳ Lân, ngươi sẽ trở thành đá đặt chân để ta đạp vào đại đạo, ha ha ha...”

Thân thể thình lình chấn động, Trác Phàm tựa hồ rốt cuộc minh bạch được, cái gì là số mệnh chi chiến, cái gì là chiến đấu giữa mãnh thú. Bởi vì sau trận chiến đấu này, một phương sẽ tiếp tục hướng về phía trước, cuối cùng đạp vào đỉnh phong đại đạo, một phương khác thì sẽ trở thành mồi ăn cho đối phương, vĩnh viễn đắm chìm trong bóng tối thất bại, lại khó có cơ hội phấn đấu đi lên.

Nói cách khác, kẻ bại trên Đại Đạo chi lộ, con đường phía trước sẽ càng thêm gian nan. Cho nên một trận chiến này, tuyệt không thể thua…

Bình Luận (0)
Comment