“Long là loài chí cương chí cường, Ma Long Vương kia của ngươi tuy rằng quỷ dị, có thể khắc chế Kim Viêm, nhưng lại quá âm tà. Bây giờ ta sẽ cho ngươi nhìn một chút, tư thái của một đầu cự long chân chính nên có!”
Hét lớn một tiếng, ấn quyết trên tay Diệp Lân đã là hoàn tất kết động:
“Thể hiện ra hung tính của ngươi đi, Phần Thiên Kim Long Vương, Kim Lân Thiểm!”
Rống!
Sau một tiếng trường ngâm bá khí, Kim Long Vương ngửa mặt lên trời gào thét,toàn thân cao thấp bỗng dưng tản mát ra ánh vàng loá mắt, thân thể chấn động, liền đem Ma Long Vương Long đang cắn trên thân nó bắn văng ra.
Ngay khi Ma Long Vương còn chưa kịp nhào tới tiếp tục cắn xé, Long Lân trên toàn thân Kim Long Vương từng khối từng khối dựng thẳng lên, tựa như từng mảnh lưỡi đao nhỏ bé, thẳng tắp chỉa vào thân thể Ma Long Vương, trên mặt còn có Kim Viêm nóng rực đang không ngừng thiêu đốt, phát ra tiếng bạo hưởng xì xì, phảng phất như có một loại cảm giác muốn đánh nát thiên khung.
Tròng mắt nhịn không được nháy lên một cái, tuy Trác Phàm không biết hắn muốn làm gì, nhưng trong lòng bỗng dưng sinh ra một tia cảm giác nguy hiểm, sau đó không nói hai lời, dựa vào trực giác sau nhiều năm chinh chiến, vội vàng tâm niệm nhất động, để Ma Long Vương thối lui.
Thế nhưng lại đã muộn, Ma Long Vương còn chưa kịp rời đi, Kim Lân kia đã như hạt mưa cùng nhau bắn tới phía Ma Long Vương, Kim Viêm nóng rực trên Kim Lân đâm vào thể nội Ma Long Vương, Ma Long Vương còn chưa kịp đem chúng nó luyện hóa thôn phệ, những Kim Lân kia đã ầm ầm nổ tung.
Sóng xung kích mãnh liệt, xen lẫn Kim Viêm nóng rực đốt cháy, làm cho Ma Long Vương toàn thân cao thấp, tứ phía nở hoa, đau nhập nội tâm đau đớn làm đến nó ngăn không được co rút lại, toàn thân run rẩy không thôi.
Trác Phàm cũng cảm động lây, trong đầu cũng là một trận đau đớn, da mặt nhịn không được hung hăng co rúm lại.
Thấy tình cảnh này, Diệp Lân bất giác cười lạnh, một lần nữa chỉ huy Kim Long Vương trong nháy mắt thoát ly khỏi Ma Long Vương, sau đó dùng nanh vuốt sắc bén, hung hăng tay năm tay mười mãnh liệt quất lên cái đầu to lớn của Ma Long Vương.
Từng đạo khí thể đen nhánh trên thân Ma Long Vương dần dần tiêu tán ra không trung, Ma Long Vương chỉ có thể ở từng tiếng nổ vang ầm ầm vang vọng bên tai tất cả mọi người, bị nanh vuốt sắc bén phủ đầy Kim Viêm mạnh mẽ quất vào đầu, lại không có chút lực phản kích nào!
Khóe miệng cong lên, thời điểm Diệp Lân nhìn thấy Kim Long Vương quất Ma Long Vương, dường như đang quất vào mặt Trác Phàm vậy, bất giác xùy cười ra tiếng: “Ha ha ha... Coi như Ma Long Vương có thể khắc chế Kim Viêm của ta thì lại như thế nào, một đầu Long Hồn nên có cương mãnh ngươi lại bỏ thí. Lại sử dụng loại lực lượng loạn thất bát tao luyện hóa ra đầu Long Hồn này, làm sao có thể là đối thủ của Long Hồn thuần chính nhất của ta? Luận thực lực tổng hợp, Phần Thiên Kim Long Vương của ta mới là hoàn mỹ nhất! Thần hồn chiến, ngươi cũng không phải đối thủ của ta!”
Mắt Diệp Lân chớp động lên ngông cuồng chi sắc, liên tục cười to. Đám người vây xem nhìn thấy Trác Phàm vừa mới có một tia cơ hội chuyển thắng, lại trong chớp mắt bị đối phương áp chế, ngọn lửa hi vọng mới vừa dấy lên, bất giác lại đạm mạc tắt đi.
Song Long Chí Tôn cũng bất đắc dĩ lắc đầu, tuy bọn họ cũng kinh dị trước một hồn song luyện chi pháp của Trác Phàm, nhưng không thể không nói, lực lượng cùng viêm lực trong Long Hồn của Diệp Lân đều không phân chính phụ, quá hoàn mỹ, không chút thiếu hụt nào.
Xích Long Vương cùng Ma Long Vương của Trác Phàm, mỗi đầu Long Hồn đều có thể khắc chế một cái sở trường của hắn, nhưng đáng tiếc, tự thân hai đầu Long Hồn này cũng có không ít khiếm khuyết, rất dễ dàng thì bị người ta bắt lấy sơ hở công phá, căn bản không cách nào đánh bại đối phương, trừ phi…
Mí mắt khẽ nháy lên một cái, song tôn liếc nhìn, ngầm hiểu lẫn nhau, tựa hồ cùng nghĩ đến một khả năng, nhưng rất nhanh liền lắc đầu, phủ định!
Ai, loại chuyện đó làm sao có thể làm được? Một hồn song luyện đã là đáng quý, làm sao có thể đem hai loại hỗn tạp năng lượng... Huống chi, nhìn bộ dạng này, tựa hồ đạo thống cũng khác biệt, căn bản không có khả năng…
Xem ra, cho đến trước mắt, tuy Trác Phàm đã dốc hết toàn lực, nhưng không thể không nói, thắng bại đã định…
…
“Nếu như hai đầu Long Hồn có thể hợp hai làm một mà nói...” tại vị trí Kiếm Thần Tông, Tạ Thiên Thương tựa hồ cũng nghĩ đến khả năng này, thì thào lên tiếng.
Thế nhưng hắn vừa nói ra, Ôn Đào ở một bên đã lắc đầu, quả quyết phủ quyết: “Điều này không thể nào, tuy chuyện về Ma Long Vương khi nãy là như thế nào, ta cũng không rõ ràng, nhưng có thể khẳng định, đó là Cực Âm chi lực. Âm vì nhu, tài đức vẹn toàn, cho nên mới có thể khắc chế Kim Viêm, tựa như Nhu Tình Kiếm ý của chúng ta vậy. Bất quá Xích Long Vương chính là chí cương chí mãnh, Âm Dương tương sinh, lại âm dương tương khắc. Nếu lực lượng của hai đầu Long Hồn này hợp nhất, hoặc là âm dương dung hợp, hóa thành phàm vật, vậy thì lực lượng gì cũng đều không có. Hoặc là âm dương tương khắc, xung đột lẫn nhau, còn chưa đả thương địch thủ, đã phản thương chính mình, được không bằng mất.”
“Cho nên Trác huynh có thể lấy một con rồng hồn, luyện hóa ra nhất Âm nhất Dương, hai loại Long Hồn hoàn toàn trái ngược, đã là đáng quý. Muốn đem lực lượng của hai đầu Long Hồn này hợp nhất, bổ sung khiếm khuyết, thì tuyệt đối không thể nào. Hơn nữa, cho dù hắn thật sự làm được, cũng chưa hẳn là đối thủ của Diệp Lân, bởi vì nó còn có một cái không đủ!”
“Còn có một cái?” nhíu mày lại, Tạ Thiên Thương ngạc nhiên nói.
Đạm mạc gật đầu, Ôn Đào một mặt nghiêm túc: “Không sai, cái kia chính là sự hung tàn của Long! Long là loài chí cương chí cường không sai, nhưng Long Hồn của Diệp Lân chính là Viêm Long, viêm chính là trạng thái bạo liệt, cho nên, một khi công kích liền như cuồng phong bạo vũ. Mà Long Hồn của Trác huynh, vô luận là Xích Long Vương hay là Ma Long Vương, đều thiếu đặc tính này. Nhất định trên lực công kích sẽ có chút không đủ. Mà trên phòng ngự, cũng rất khó bảo vệ tốt, ví dụ như Kim Lân Thiểm.