Đại Quản Gia Là Ma Hoàng (Dịch Full)

Chương 1199 - Chương 1202: Đạo Thống

Đại Quản Gia Là Ma Hoàng Chương 1202: Đạo thống

Hưu!

Một trảo kim sắc, phát ra âm thanh phong minh đâm vào màng nhĩ mọi người, chớp mắt đã tới gần trước người Trác Phàm. Mà Trác Phàm thì run run cánh tay, nhất thời đem Kỳ Lân Tí làm thành một tấm thuẫn bài, vững vàng bày tại phía trước, không sợ chút nào.

Dù nói thế nào, Kỳ Lân Tí cũng là Trùng Thiên Kỳ Lân chi vật, chiêu này của ngươi có lợi hại hơn nữa,nếu đánh vào trên người ta, tất xương cốt đứt gãy, nhưng đánh vào Kỳ Lân Tí sao, hừ hừ, muốn thương tổn ta nhưng là không dễ dàng như vậy.

Cho dù là long trảo chân chính, cũng giống vậy!

Tức!

Hót vang một tiếng, Tước nhi nhìn thấy Diệp Lân tấn công Trác Phàm, không khỏi vội vã nhào tới trước viện trợ, chính là một chiêu vây Nguỵ cứu Triệu. Nanh vuốt sắc bén hung hăng chộp vào mặt hắn!

Lần này, nếu Diệp Lân lại tiếp tục đánh tới mà nói, một trảo này của hắn chộp vào Kỳ Lân Tí của Trác Phàm, nhiều lắm thì năng lượng trùng kích của Kim Viêm sẽ đánh thẳng vào trong cơ thể hắn, khiến hắn bị thương nhẹ mà thôi. Nếu muốn trọng thương hoặc trong một lần hành động lấy mạng Trác Phàm, lại là tuyệt đối không thể nào.

Nếu không, mặt mũi Kỳ Lân Tí này, biết đặt ở nơi đâu?

Mà khi đó, cuồng bạo tử lôi cùng móng vuốt của Tước nhi lại có thể đem khiến khuôn mặt hắn biến dạng, công phá phòng ngự của hắn,ngoại trừ lỗ thủng trên ngực hắn, thì sẽ tăng thêm một chỗ, làm cho đối phương càng có thêm cơ hội thừa dịp sấn tới.

Sau khi so sánh, thật sự là Hại nhiều hơn Lợi, quả thật là một hành động không khôn ngoan!

Ba người giao chiến đã lâu, tình huống như vậy cũng xuất hiện qua nhiều lần, mỗi khi hắn muốn công hai người này, người còn lại tuyệt đối sẽ hướng về phía hắn đánh tới, làm cho hắn không thể không quay trở về phòng thủ, cho nên mỗi lần hắn không thể xuất ra toàn lực, đều cảm thấy rất buồn bực!

Lần này cũng giống vậy, nhưng lại khác biệt, bởi vì trong mắt Diệp Lân đã không còn vẻ chần chờ, dường như muốn giải quyết dứt điểm, nên tình nguyện để Tước nhi làm cho thương tổn, nhất định phải tấn công Trác Phàm, đây chính là đấu pháp lấy thương đổi thương!

“Tiểu tử, ngươi dám? Chúng ta lấy hai chọi một, sử dụng đấu pháp lấy thương đổi thương, đối với ngươi không có nửa phần chỗ tốt!” Hét lớn một tiếng, Trác Phàm một lần nữa lên tiếng đe doạ, nhưng trong lòng lại cười nhạo một trận,tên này quả nhiên đã nóng vội!

Bất giác hừ nhẹ một tiếng, Diệp Lân cười lạnh, không chút phật lòng:

“Lấy thương đổi thương? Hừ hừ... Ngươi suy nghĩ nhiều rồi, coi như Diệp Lân ta ăn phải không ít âm mưu quỷ kế của ngươi, nhưng còn chưa đến mức là cái mãng phu, tiếp tục để ngươi lừa. Lần này, ta trước tiên sẽ đem linh sủng của ngươi giải quyết rồi lại nói!”

Vừa dứt lời, Diệp Lân phạch một cái, biến mất, chỉ còn lại có một cái hư ảnh kim sắc hỏa diễm hình người, vẫn như cũ duỗi ra một trảo tại chộp tới Trác Phàm.

Thế nhưng chỉ có Kim Viêm mà không có lực lượng thân thể của Diệp Lân chèo chống, một trảo này cho dù bắt trúng Trác Phàm, cũng bất quá là mưa bụi mà thôi, dù sao Trác Phàm có Thanh Viêm, lại có hắc khí từ Thiên Ma Đại Hóa quyết, muốn tiêu trừ cỗ năng lượng này, ngược lại là dễ dàng vô cùng.

Bất quá, cũng trong lúc này, bóng người Diệp Lân lại vù một cái, xuất hiện bên cạnh hư ảnh Kim Viêm kia, đồng dạng xuất ra một chiêu, hung hăng chụp về phía Tước nhi đang đánh về phía hắn!

Tròng mắt nhịn không được co rụt lại, mọi người thấy cảnh này thì bất giác cùng nhau kinh hãi.

Từ khi kiến thức được Tử Long Vương của Trác Phàm, mọi người liền biết, tử lôi này có năng lượng vô cùng cuồng bạo, luận công kích tự nhiên là cực kì cường hãn, nhưng phòng ngự lại lộ ra sơ hở, không như Thanh Viêm cùng Kim Viêm, kéo dài không dứt, phòng thủ kín kẽ.

Cho nên một trảo này của Diệp Lân trực tiếp chụp vào Trác Phàm ngược lại không quan trọng, Kỳ Lân Tí của Trác Phàm có tác dụng như trường thành từ sắt thép, nhưng nếu chụp vào Tước nhi mà nói, đây chính là nguy cơ lớn nhất.

Tước nhi rất dễ dàng bị long trảo này cào thương, mà một khi Tước nhi chịu thương tổn, sự phối hợp giữa hai người lúc này liền sẽ thất bại, Diệp Lân không còn phải lo âu thấp thỏm, đánh bại Trác Phàm cũng chỉ là chuyện trong vài phút!

Lần này thật sự là thời khắc nguy hiểm nhất kể từ khi hai người đối chiến!

Tước nhi tựa hồ cũng cả kinh, không ngờ tới đối phương lần này vậy mà vọt thẳng về phía nàng, cảm thụ được cỗ sát khí ngập trời cùng sắc bén chi lực phía trên long trảo, từng chiếc lông vũ trên người nàng cũng bất giác dựng thẳng lên!

“Âm Dương Long Câu Trảo, một chiêu thực, một chiêu hư, hư thực kết hợp!”

Khóe miệng xẹt qua một đường cong tà dị, một trảo hung mãnh của Diệp Lân lập tức liền muốn đắc thủ, khiến hắn không khỏi cười to lên:

“Trác Phàm, lúc trước ngươi âm ta nhiều lần như vậy, bây giờ đến phiên ta âm ngươi một lần đi. Vừa mới nãy, ta hướng ngươi ra chiêu là hư chiêu, thực chiêu chân chính là nhằm vào linh sủng của ngươi. Hiện tại các ngươi đã không thể phối hợp với nhau, ta đắc thủ, ha ha ha...”

Mí mắt khẽ nháy một cái, Trác Phàm không lên tiếng, chỉ yên lặng ngừng tại hư không.

Những người đang vây xem thấy thì trong lòng bất giác cùng nhau run lên, nghĩ không ra, Diệp Lân cũng bắt đầu chơi trò giương đông kích tây, Vũ Thanh Thu càng là bất đắc dĩ lắc đầu, cười nói: “Ha ha ha... Tiểu sư đệ này, rốt cục bắt đầu dùng đầu óc. Bất quá đây cũng không phải là do hắn trì độn, hiện tại mới thông suốt, mà thật sự là do trước kia không có một đối thủ nào có thể khiến hắn sử dụng đầu óc a!”

Bỗng dưng, mọi người đều nhìn về một màn quan trọng nhất này, tựa hồ thắng bại lập tức liền muốn công bố!

Thế mà, ngay tại lúc này, khóe miệng Trác Phàm lại lộ ra một bộ tà dị tiếu dung, bên trong đồng tử phải , một quầng sáng màu vàng óng đang rạng rỡ phát sáng: “Ha ha ha... Ta ngược lại là không quan tâm chiêu này của ngươi có cái gì kỳ quặc bên trong, chỉ cần ngươi không chút kiêng kỵ ra chiêu, vậy liền đủ. Không Minh Thần Đồng đệ nhất trọng, thay hình đổi vị!”

Chương 1203:

Bá!

Vừa dứt lời, âm thanh không gian ba động đột nhiên phát ra, đột nhiên vị trí của Trác Phàm cùng Tước nhi bỗng dưng trao đổi. Biến thành Tước nhi nghênh kích hư chiêu của Diệp Lân, mà Trác Phàm lại nghênh kích thực chiêu.

Tròng mắt nhịn không được ngưng tụ, Diệp Lân bất giác giật nảy cả mình, kêu lên: “Đây là có chuyện gì, con chim kia đâu?”

Phốc!

Cùng lúc đó, một âm thanh trậm muộn vang lên, bóng người tạo thành từ Kim Viêm nhất thời bị hai cánh của Tước nhi khẽ vỗ, từng đạo tử lôi nổ vang, liền triệt để đánh tan. Ngay sau đó, Tước nhi liền hướng về phía ngực Diệp Lân chộp tới.

Nanh vuốt sắc bén nhắm thẳngvào phần ngực không có lân giáp hộ thể , nếu lần này bắt được mà nói, tử lôi nhập thể, liền sẽ đem ngũ tạng lục phủ của hắn nổ tung không còn sót lại một chút cặn.

Đến lúc đó, Diệp Lân đừng nói thắng, liền mạng nhỏ cũng có thể khó giữ được, thân thể bị hủy vậy cũng là nhẹ!

Thấy tình cảnh này, Vũ Thanh Thu bất giác giật mình, tâm bỗng dưng gấp lên, hai vị Chí Tôn cũng nhịn không được đứng lên, muốn giải cứu, nhưng đã không kịp.

Hết thảy đều phát sinh ở trong chớp nhoáng!

Ai có thể nghĩ tới, vị trí của hai người lại nhất thời biến hóa, Diệp Lân vốn là muốn mở ra cửa lớn thông hướng thắng lợi, lúc này lại rơi vào hiểm cảnh lớn nhất. Sơ hở lộ ra hoàn toàn, để Lôi Điểu hướng hắn đánh tới!

Tê!

Bất giác hít vào một ngụm khí lạnh, Diệp Lân quả thực đã bị dọa đến hồn phi phách tán, một trảo đang tấn công về hướng Trác Phàm cũng không dám tiếp tục đánh tới, muốn thu hồi về để phòng thủ, nhưng nhất thời lại không thu được.

Rơi vào đường cùng, Diệp Lân đành phải né người sang một bên, sau một tiếng ba thật lớn, Tước nhi vồ xuống hai mảnh lân giáp kim quang lập lòe trên sống lưng hắn, mặt trên còn có liệt diễm đang thiêu đốt.

Dòng máu đỏ tươi nhuộm đầy sau lưng, thẳng khiến hắn đau đến nhe răng trợn mắt, mà một lần trọng thương bất ngờ này, cũng đánh gãy một trảo hắn đang đánh tới phía Trác Phàm.

Tỉ mỉ bày mưu tính kế nửa ngày, chính mình lại bị trọng thương thêm một lần, mà một cọng lông của đối phương cũng không chạm được, là tiền mất tật mang a!

Tước nhi vẫy cánh, một lần nữa trở lại bên cạnh Trác Phàm, đem Long Lân ném đi, xin lỗi nói : “Phụ thân, do vừa mới hắn quay người, nếu không phải vậy, ta nhất định có thể đem nội tạng của hắn móc ra!”

“Không sao, đó là do hắn phản ứng nhanh, không thể trách ngươi. Hơn nữa, lần này chúng ta cũng coi như là có đại thu hoạch, hiện tại hắn đã có hai lỗ thủng ở hai nơi. Một hồi chúng ta lại tiền hậu giáp kích, xem xem hắn sẽ chú ý phía trước hay là đề phòng phía sau, ha ha ha...”

Cười to một tiếng, Trác Phàm một mặt hí ngược nhìn về phía Diệp Lân, cười nhạo nói: “Rõ ràng có thể dựa vào cậy mạnh để chiến thắng, hết lần này tới lần khác lại phải động não. Lấy sở đoản của mình, tấn công địch chi trưởng, ngươi không biết làm như thế là rất ngu xuẩn sao? Ở trước mặt lão tử dám chơi âm mưu quỷ kế, giương đông kích tây, tiểu tử, ngươi còn quá non!”

Gương mặt nhịn không được rút rút, Diệp Lân một mặt phẫn hận trừng Trác Phàm, hàm răng cắn chặt kêu lên ken két!

Mọi người nhìn thấy cũng bất đắc dĩ gật gật đầu, nguyên lai tưởng rằng lần này là Diệp Lân tính kế Trác Phàm, nhưng không ngờ lại bị người ta tương kế tựu kế, đem chính mình tính toán đi vào, trở thành gậy ông đập lưng ông, ai...

Ôn Đào nhìn lấy bộ dáng tức hổn hển của Diệp Lân, cũng liên tục cười khổ: “Cái này căn bản là IQ nghiền ép a, rõ ràng là Diệp Lân có thực lực siêu phàm, lại luôn bị tên tiểu tử Trác Phàm này nắm mũi dẫn đi, ngay cả đạo thống của mình cũng mất phương hướng. Nếu như hắn có thể kiên trì đi theo đạo thống của chính mình, liền sẽ không bị người ta đùa nghịch xoay quanh như thế !”

“Đạo thống?” nhíu mày lại, Tạ Thiên Thương nhìn về phía Ôn Đào nói.

Khẽ gật gật đầu, Ôn Đào cười nhạt nói: “Không sai, đạo thống là sở tại tu giả chúng ta chung thân truy cầu. Có người truy cầu thực lực, có người truy cầu địa vị, có vương đạo tôn trọng lấy đức phục người, có bá đạo tuân theo dùng võ hàng người. Mọi người thăm dò đạo thống thuộc về mình, từ đó hình thành hành vi chuẩn tắc của chính mình. Diệp Lân kia không phải vốn ưa thích trực lai trực vãng à, vậy liền chân ướt chân ráo liều a!”

“Thế nhưng sau khi gặp phải Trác Phàm, hắn bị người ta mưu hại mấy lần, liền mê mang, rời xa đọa thống của mình, rơi vào trong đạo thống của người khác, lúc này liền để người ta nắm mũi dẫn đi!”

Bất giác khẽ cười một tiếng, Ôn Đào ngẩng đầu nhìn xem sắc trời, sâu xa nói: “Thời gian sắp hết, đoán chừng thời gian còn lại Diệp Lân càng phải thêm cẩn thận, nếu không sẽ lại mắc lừa, mà Trác Phàm muốn một hơi đánh bại hắn cũng không có khả năng, hẳn là một trận hoà bất phân thắng bại đi!”

Thế mà, hắn vừa dứt lời, liền nghe bên trong chiến trường kia, Trác Phàm cũng ngẩng đầu nhìn lên trời, quát lớn: “Ai nha, sắp hết thời gian rồi a, xem ra chỉ có thể hòa!”

Thân thể không khỏi lảo đảo một cái, Ôn Đào nhìn Trác Phàm thật sâu, bất đắc dĩ lắc đầu, bật cười lên tiếng: “Vị Trác huynh nàu thật là xấu, coi như tại một khắc cuối cùng, cũng không quên kích động Diệp Lân một chút. Đồng dạng đều có khát vọng thắng lợi, Trác huynh đây lại âm hiểm hơn nhiều a, nhất định phải dẫn dụ đối phương đang lúc nóng nảy, lộ ra chân ngựa!”

Tạ Thiên Thương nghe đến, lại từ chối cho ý kiến cười cười, không chút phật lòng, dù sao hắn vốn là như thế…

Ôi ôi ôi!

Thở từng ngụm từng ngụm hổn hển, thể xác lẫn tinh thần của Diệp Lân đều rệu rã, trước ngực sau lưng đều đau, hung hăng trừng mắt nhìn một người một thú ở phía đối diện, trong lòng phẫn hận, nhưng lại không biết nên hành sự như thế nào!

Cái tên này thật sự là quá giảo hoạt, nếu như hắn vội vàng chắn chắn sẽ dễ dàng bị mắc lừa; Nếu như hắn chậm thì càng dễ bị mắc lừa, cùng đối phương đánh hòa, đúng theo tâm ý của đối phương. Thực là khiến người ta tiến thoái lưỡng nan, không biết nên hành sự như thế nào!

Trong lúc nhất thời, hắn mê mang trong lòng, không biết làm sao bây giờ.

Bình sinh đến nay, hắn vẫn là lần đầu gặp phải đối thủ khó chơi giống như Trác Phàm, rõ ràng thực lực không bằng hắn, nhưng lại khiến lòng hắn nóng nảy, không có cách nào bắt được đối phương !

Thế mà, khi trong lòng hắn còn đang lộn xộn, không biết nên làm gì, một tiếng hét lớn lại bỗng nhiên truyền đến trong tai hắn: “Tiểu sư đệ, tên kia đang cố ý thúc ngươi nóng vội, để thiết kế ngươi đấy, ngươi không được mắc lừa, lúc không biết hành động như thế nào, nên suy nghĩ về đạo trong tầm!”

Thân thể bất giác run lên một cái, Diệp Lân quay đầu nhìn qua, lại chính gặp người kia chính là đại sư huynh Vũ Thanh Thu của hắn không thể nghi ngờ…

Bình Luận (0)
Comment