Đại Quản Gia Là Ma Hoàng (Dịch Full)

Chương 1202 - Chương 1206: Không Minh Thần Đồng Tầng Thứ Năm(1)

Đại Quản Gia Là Ma Hoàng Chương 1206: Không Minh Thần Đồng tầng thứ năm(1)

Hô hô hô!

Từng đạo từng đạo hỏa diễm kim sắc nóng rực, thiêu đốt quanh người Diệp Lân, năng lượng khủng bố tinh thuần đến mức làm cho người ta giận sôi, không ngừng tiêu tán ra ngoài. Chỉ là dư âm, liền khiến cho toàn bộ sơn cốc đều như đang bị thiêu đốt.

Người của Ma Sách Tông cùng Thái Thanh Tông, mắt thấy tình thế không đúng, sớm đã trốn đến mười dặm có hơn, một mặt ngưng trọng nhìn qua trận đối chiến bên này. Nhưng dù vậy, khí lãng nóng rực vẫn như cũ làm cho toàn thân bọn họ đổ mồ hôi, mồ hôi vừa mới chảy ra, lại trong nháy mắt biến mất không còn tăm tích, cả người phảng phất như muốn bị hong thành người khô vậy.

Phải biết, người ở chỗ này, phần lớn là người có thực lực cường hãn, ngoại trừ Nguyệt Nhi cùng ba tu giả Thần Chiếu cảnh ngũ trọng trở lên, đã bắt đầu khó lòng chống cự cỗ khí lãng này, mà trốn đến bên ngoài trăm dặm có thừa, còn lại đều là cao thủ phía trên Hóa Hư cảnh.

Nhưng cho dù là như thế, lấy tu vi của bọn họ, vẫn như cũ khó có thể đứng yên trong khí nhiệt nóng đến đáng sợ này, sắc mặt từng người đều là hoảng sợ, dường như đứng trước thời điểm thiên địa hủy diệt.

Diệp Lân thiêu đốt thần hồn, đem uy lực Kim Viêm của Phần Thiên Long Tổ hoàn toàn phát huy ra, nhất thời liền dẫn đến cảnh tượng giống như diệt thế, làm cho lòng người kinh hãi không thôi.

Không chỉ là người trong cốc, những người thông qua trận thức giám sát nhìn lấy hết thảy động tĩnh bên trong, tựa hồ cũng có thể cảm nhận được năng lượng dồi dào kia đang tràn ra bốn phía, toàn thân cũng có một loại cảm giác khô nóng.

Song tôn càng là một mặt kinh ngạc cùng nhau đứng lên, chăm chú nhìn về nơi đó, trong lòng ngoại trừ rung động, chính là lo lắng. Một chiêu cường hãn như thế, sao Trác Phàm có thể đỡ?

Vào thời khắc nguy hiểm đến tính mạng, hai bọn họ nhất định phải kịp thời xuất thủ.

Sở Khuynh Thành cùng bạn bè của Trác Phàm, đồng dạng hai tay nắm chặt, lông mày ngưng tụ thành một đoàn, nhìn về phía Trác Phàm tràn đầy vẻ lo lắng…

Người khác đều đã cảm nhận được khí tức nguy hiểm của cỗ năng lượng này , Trác Phàm ở đối diện Diệp Lân, làm sao có thể không cảm giác được!

Khí thể màu đen cuồn cuộn phủ đầy toàn thân hắn, Thôn Thiên Ma Long Vương cũng quấn thân thể to lớn lại, đem hắn hộ ở bên trong. Sử dụng hắc khí của Thiên Ma Đại Hóa quyết, đem dư âm của nhiệt độ tất cả đều luyện hóa.

Mí mắt khẽ run, lông mày Trác Phàm nhíu chặt lại, sắc mặt ngưng trọng trước nay chưa từng có, dùng long hồn của chính mình đem thân thể Tước nhi bảo hộ ở sau lưng, quay đầu liếc nhìn nàng một cái, đạm mạc lên tiếng: “Tước nhi, bây giờ chỉ sợ là một trận chiến cuối cùng quyết phân thắng thua, một hồi ngươi giúp ta một chút sức lực, sau khi sử dụng toàn bộ lực lượng trợ giúp ta, phải lập tức rời khỏi nơi này, chuyện còn lại giao cho ta!”

“Vâng, phụ thân!”

Liếc hắn một cái thật sâu, Tước nhi khẽ gật đầu, nhưng thần quang trong mắt lại có chút chần chờ. Bất quá, dưới tình huống nguy cơ trước mắt như thế, Trác Phàm nhưng cũng không có chú ý tới điểm này.

Ánh mắt của hắn, hiện tại đã hoàn toàn nhìn chăm chú về phía Diệp Lân , trong lòng thầm nghĩ, lần này chỉ sợ là một chiêu liều mạng cuối cùng của tiểu tử kia, chỉ cần có thể đón đỡ chiêu này, thắng bại liền phân, chỉ cần có thể chịu nổi…

Trong lòng lầm bầm, tròng mắt Trác Phàm ngưng tụ, cũng lóe qua một tia kiên định, hai tay bỗng dưng kết động ấn quyết.

Đến tận một khắc cuối cùng trước khi đối chiến kết thúc, hai người đều đang chuẩn bị một chiêu cuối cùng quyết phân thắng thua, Trác Phàm càng phải dùng bình sinh hết thảy sở học, ngăn lại một chiêu tuyệt học tối cường do Diệp Lân lấy thiêu đốt thần hồn làm đại giá!

Xa xa nhìn về phía Trác Phàm, Diệp Lân thở hồng hộc từng ngụm, tựa hồ đốt hồn chi pháp tiêu hao rất nhiều khí lực của hắn, nhưng trong mắt của hắn lại không có một chút do dự, chỉ có khát vọng trần trụi đối với thắng lợi.

“Đối chiến giữa truyền nhân Thánh thú, người thắng sau cùng nhất định là ta!”

Ánh mắt kiên định, Diệp Lân thở sâu, sau đó lớn tiếng gào thét ra miệng: “Trác Phàm, còn có đầu linh sủng kia, đến tiếp chiêu a, Phần Thiên Long Ngâm Hống!”

Rống!

Vừa dứt lời, hư ảnh long đầu to lớn quanh người Diệp Lân bỗng nhiên gào thét lên tiếng. Tiếng gào thét to rõ, vang vọng đất trời, chấn động sông núi, phảng phất như muốn đem toàn bộ thế giới chấn vỡ.

Mà theo cỗ tiếng vang này , một cỗ kim quang nóng rực tựa như Thiên Trụ, vù một tiếng phóng về phía Trác Phàm, nơi nó đi qua, tất cả mọi thứ đều hóa thành hư vô, biến mất không thấy gì nữa.

Tròng mắt nhịn không được co rụt lại, Trác Phàm trong lòng hoảng sợ, Song Tôn cùng nhưng người vây xem càng là kinh hãi cùng cực.

Cho tới bây giờ, bọn họ chưa từng thấy qua tình cảnh lực lượng thuần túy dày đặc tập trung lại một điểm rồi phóng xuất ra như ra. Huống chi, lực lượng này còn là Phần Thiên Kim Viêm cực kỳ đáng sợ.

Nếu như bị đánh trúng mà nói, thiên hạ vạn vật, căn bản chính là trong nháy mắt tan biến khỏi thế gian.

Đan Thanh Sinh núp trong bóng tối cũng cả kinh, ngón tay bất giác động động, muốn đi ra ngoài cứu người. Năng lượng trùng kích đáng sợ như thế, cho dù là cao thủ Hóa Hư cảnh đỉnh phong cũng chưa hẳn có thể ngăn cản được, thì càng đừng đề cập đến Trác Phàm còn đang lắc lư tại Thần Chiếu cảnh.

Thế nhưng bước chân hắn vừa động lại trì trệ, trong lòng cảm thấy do dự, nếu hắn cứ như thế vừa hiện thân, có khả năng sẽ trở thành kiếm củi ba năm thiêu một giờ.

Trong lúc nhất thời, hắn cũng không biết nên làm gì!

Song Long Chí Tôn cũng nhìn lấy hết thảy, vẻ mặt khẩn trương, chuẩn bị tùy thời động thủ, nhưng bọn họ còn muốn nhìn xem Trác Phàm còn có thể sử xuất được biện pháp nào để thoát thân hay không.

Lông mày nhịn không được run run, Trác Phàm tựa hồ cũng không nghĩ tới uy lực của chiêu này phi phàm như thế, trong lòng bất giác hung hăng rung động, nhưng tên đã trên dây, không bắn không được, sau đó, hắn chỉ có thể cắn răng, hét lớn: “Tước nhi, ra chiêu!”

“Vâng, phụ thân!”

Sau một tiếng quát nhẹ, Tước nhi lập tức triển khai hai cánh, cuồn cuộn sấm sét tử sắc không ngừng lấp lóe giữa hai cánh, phát ra âm thanh oanh minh chói tai như có thể đánh xuyên hết thảy:

“Oanh Thiên Lôi Hoàng Bạo!”

Ầm ầm!

Mặt đất phảng phất như đang run rẩy, bầu trời tựa như đang co rúm lại, nương theo hai cánh Tước nhi hướng về phía trước một cái, một đầu Lôi Điểu cao 100 trượng, mang theo thiên địa uy áp không ai bì nổi, hung hăng đánh tới kim sắc viêm trụ kia, nơi nó đi qua, tất cả mọi thứ đều bị bổ thành phấn vụn.

Bình Luận (0)
Comment