Đáng chết, sớm biết như thế, mới nãy cần phải dùng một chiêu kia, cùng hắn quyết ra thắng thua. Tuy chiêu kia là ta ba ngày qua này vừa mới ngộ đến, cũng không thành thục, hơn nữa cũng vô cùng hung hiểm.
Nhưng không thể không nói, đó là thủ đoạn nguy hiểm nhất, không chỉ là đối với mình, mà cả đối với địch nhân, là do ta mưu cầu ổn định qua mức sao…
Nhìn lấy viêm trụ kia chớp mắt tới gần, mí mắt Trác Phàm khẽ run, trong lòng bất giác có chút hối hận. Hối hận vì sao hắn không giống như Diệp Lân, vào thời khắc sống còn, liều lĩnh dùng chiêu thức tới liều mạng.
Bất quá tất cả đều đã muộn, hiện tại cho dù hắn muốn dùng, cũng đã muộn...
Hít một hơi thật sâu, Trác Phàm cuối cùng cũng đối diện kim sắc quang trụ không gì địch nổi kia, tâm niệm nhất động, Kình Thiên Thanh Long Vương liền hất lên long đuôi, đem toàn bộ thân thể hắn bao khỏa ở bên trong, lực lượng Thanh Viêm cường đại như dời núi lấp biển phun trào ra ngoài.
Đây là thủ đoạn sau cùng của hắn, sử dụng khả năng điều hòa âm dương của Thanh Viêm, đem bạo ngược cùng cương mãnh của Kim Viêm trung hòa tiêu hóa. Bất quá Thanh Viêm cùng Kim Viêm tương sinh tương khắc, muốn đem lực lượng Kim Viêm dung hợp, nhất định phải khiến lực lượng của nó hao mòn tới trình độ nhất định mới được, nếu viêm lực của Kim Viêm quá mạnh, Thanh Viêm còn chưa kịp điều hòa, liền đã bị Kim Viêm tách ra.
Mấu chốt là, sau khi tách ra khỏi bao phủ của Thanh Viêm, Kim Viêm liền có thể trực kích long hồn của hắn, đây mới là điểm chết người nhất. Rất có thể, chỉ trong nháy mắt, hắn sẽ có hạ tràng thần hồn câu diệt.
Hơn nữa, ngoại trù dùng Thanh Long Vương tới chặn kim sắc viêm trụ này, hắn không có biện pháp khác!
Cho nên, đây cũng là chiêu liều mạng sau cùng của hắn!
Lông mày nhíu lại thật sâu, Trác Phàm cắn chặt hàm răng, hung hăng nhìn về phía tia sáng chói mắt đang càng ngày càng gần, mồ hôi lạnh trên trán như thác nước chảy xuống ào ào, trong lòng âm thầm cầu nguyện, hi vọng lần này, đem hết toàn lực có thể đỡ được.
Từ nơi xa nhìn về phía Trác Phàm, ánh mắt Diệp Lân lạnh lùng, sau khi thở mạnh mấy hơi, sâu kín mở miệng: “Vô dụng, chiêu này là Phần Thiên Kim Viêm do ta sử xuất sau khi thiêu đốt thần hồn, các lộ thánh thú truyền thừa gà mờ kia của ngươi, tuyệt đối không chặn được. Vĩnh biệt, túc địch của ta...”
Đùng!
Cũng liền vào thời khắc đó, viêm trụ cuối cùng cũng hung hăng đụng vào trên thân Thanh Long Vương. Lực trùng kích cường đại nhất thời khiến thân thể Thanh Long Vương chấn động, thống khổ gào thét.
Đầu Trác Phàm cũng đau xót, tựa như có mấy ngàn thanh dao nhọn đang đâm vào não tủy của hắn, cảm giác như đầu sắp nổ tung mà chết.
Nhưng hắn vẫn cắn chặt hàm răng, kiên trì, tâm niệm nhất động, liều mạng điều động Thanh Viêm đang không ngừng đánh về phía viêm trụ, muốn đem cường đại Kim Viêm bao phủ hoàn toàn trong hải dương Thanh Viêm.
Thế nhưng lại không có cách nào, viêm trụ phảng phất như một cây Định Hải Thần Châm khổng lồ, Thanh Viêm đại hải căn bản không có biện pháp nào bắt được nó, trên cơ bản là Thanh Viêm vừa tiếp xúc viêm trụ, liền bị nó hung hăng bắn ra, lực lượng của Thanh Viêm không thể rót vào nó mảy may một chút.
Đừng nói là làm hao mòn lực lượng Kim Viêm, lực lượng của mình không bị Kim Viêm làm cho hao mòn là may lắm rồi!
Tròng mắt nhịn không được co rụt lại, Trác Phàm trong lòng cả kinh, nói thầm một tiếng hỏng bét. Hắn vạn lần không ngờ, chiêu này của Diệp Lân vậy mà có thể đem Kim Nhãn ngưng tụ dày đặc đến như thế, dường như một cây gậy sắt vô cùng khó chơi, một cây châm cũng không thể đóng vào.
Nếu như thế, Thanh Viêm căn bản không có cách làm hao mòn lực lượng của nó, suy nghĩ của hắn lúc trước, hoàn toàn không có bất kỳ tác dụng gì. Nếu để loại vật này đến gần, quả thực chính là muốn chết.
Sớm biết như thế, hắn nên xuất ra chiêu kia a...
Bỗng nhiên, thân thể Trác Phàm run lên một cái, triệt để tuyệt vọng, đồng thời trong lòng vạn phần hối hận. Đáng tiếc hết thảy đã muộn, hắn đã bị ép vào tuyệt cảnh!
Vừ!
Theo kim sắc quang trụ cắt vào, một cỗ phong bạonóng rực đột nhiên bao phủ toàn bộ thân thể Thanh Long Vương, nhất thời liền đem mênh mông Thanh Viêm toàn bộ bao phủ, lộ ra Long thân bên trong, không có chút nào che chắn!
…
Kim sắc quang trụ còn chưa tới, khí lãng nóng rực phía trên hỏa diễm đã không ngừng xâm nhập vào tỏng Long Thần, nhất thời liền đem long hồn thiêu đốt kêu rên liên tục, Trác Phàm cũng nhịn không được, đầu đau xót, phốc một tiếng, phun ra một miệng máu tươi đỏ thẫm.
Một trái tim, sớm đã chết lặng!
Xong, chỉ cần viêm trụ cắm vào Long thân, bạo phá ra, hắn cũng thần hồn vẫn diệt, hết thảy đều kết thúc.
Tuy hắn đã vô cùng coi trọng thực lực của Diệp Lân, nhưng cuối cùng vẫn là quá khinh địch, không chân chính xuất ra tư thế liều mạng, bây giờ muốn xuất ra lại đã muộn.
Đây đại khái là điều khiến hắn hối hận nhất trong trận tử chiến này!
Thật dài phun ra một ngụm trọc khí, tâm của Trác Phàm đã chết lặng. Đám người Sở Khuynh Thành thấy thế thì bất giác kinh hãi, vội vàng đứng lên, trong mắt đều ngấn lệ.
Tuyên Thiếu Vũ thì tà cười một tiếng, vẻ mặt cười trên nỗi đau của người khác.
Song Long Chí Tôn nhãn tình nhất hư, khẽ đạp chân, chuẩn bị xuất thủ ngăn cản!
Thế mà, đúng lúc này, một tiếng rít lại đột nhiên vang vọng bên tai tất cả mọi người, ngay sau đó, nương theo một đạo tử sắc lôi mang không ngừng nổ vang, một đạo thân ảnh quen thuộc bỗng dưng đi đến trước người long hồn, chớp mắt tới gần.
Tròng mắt bất giác ngưng tụ, Trác Phàm định thần nhìn lại, đã thấy đó là một đầu đại điểu tử sắc cao mấy chục trượng, lại chính là Tước nhi không thể nghi ngờ.
Thế nhưng còn không đợi hắn nghĩ rõ ràng vì sao Tước nhi lại đột nhiên bay trở về, lúc trước không phải nói cho nàng, để cho nàng thả hết chiêu liền rời đi à, làm sao...
Bóng người Tước nhi đã nghĩa vô phản cố phóng về phía viêm trụ sắp đâm vào thể nội Thanh Long Vương!
“Chờ một chút, Tước nhi...” Tựa hồ rốt cuộc cũng minh bạch dự định của nàng, Trác Phàm không khỏi giật mình, lớn tiếng hét to.