“Hai tiểu gia hỏa này, còn muốn tiếp tục đánh xuống a!”
Ở phía đối diện chiến trường, Hắc Nhiêm Chí Tôn chăm chú nhìn màn đối đầu như nước với lửa kia, lông mày nhăn lại thật sâu, thở dài lên tiếng: “Hiện tại trận đối chiến này, đã không còn là vấn đề thắng thua, mà là vật lộn sống mái a. Bọn họ đến tột cùng là có oán niệm gì, mà nhất định phải đánh đến loại cấp độ này ?”
Nhẹ nhàng vuốt vuốt chòm râu, Bạch Mi Chí Tôn cũng bất đắc dĩ phun ra một ngụm trọc khí, sâu xa nói: “Trước không nói đến ân oán giữa bọn họ, mấu chốt là nếu Diệp Lân lại xuất ra một chiêu tuyệt học đáng sợ như lúc trước, thân thể hắn có thể chịu đựng được hay không cũng không nói đến, nhưng Trác Phàm nhất định không chặn được. Cuối cùng nếu không phải một thương tổn một vong, cũng là lưỡng bại câu thương, đều rất đáng tiếc. Nếu như có thể phán thế hoà, bất phân thắng bại thì không còn gì tốt hơn.”
“Bình phán trưởng lão, trận đoàn chiến này còn bao lâu nữa thì kết thúc?” Xa xa nhìn về phía bình phán trưởng lão ở phía dưới, Hắc Nhiêm Chí Tôn kêu lớn.
Ngẩng đầu nhìn xem sắc trời, bình phán trưởng lão khom người bẩm báo nói: “Khởi bẩm hai vị Chí Tôn, còn một phút thời gian!”
“Còn một phút, đủ để lại đánh một trận lớn, hi vọng song phương đều không sao, ai...” Bất đắc dĩ lắc đầu, Bạch Mi Chí Tôn cùng Hắc Nhiêm Chí Tôn liếc nhìn nhau, tất cả đều là ai thán liên tục. Ánh mắt nhìn về phía hai người Trác Phàm, vừa thương tiếc, vừa bất đắc dĩ.
Vậy đại khái chính là, một núi không thể chứa hai hổ đi…
Vù vù vừ!
Kim sắc hỏa diễm lại một lần nữa cháy hừng hực, sau lưng Diệp Lân lại một lần xuất hiện hư ảnh long đầu to lớn, một mặt dữ tợn nhìn về phía đối diện Trác Phàm.
Mọi người thấy thế thì bất giác cùng nhau kêu lên sợ hãi, người quan sát ở trên khán đài càng là hoan hô một mảnh, hưng phấn không thôi. Dù sao thì chiêu số hủy thiên diệt địa Diệp Lân vừa mới sử xuất lúc nãy, thật sự đã khiến bọn họ mở rộng tầm mắt.
Hiện tại có thể lại thấy thêm một lần, tự nhiên kích động khó có thể tự kềm chế!
Đám người Sở Khuynh Thành sắc mặt ngưng tụ, tràn đầy vẻ lo lắng. Vừa mới nãy bọn họ cũng thấy rõ ràng, Trác Phàm hoàn toàn không có sức hoàn thủ trước chiêu này, thậm chí là hoàn toàn không có lực phòng thủ a!
Nếu lại gặp một lần nữa, há không phải liền sẽ nguy hiểm đến tính mạng?
“Tiểu tổ tông của ta, Trác quản gia a, ngài cố gắng nhẫn nhục chịu thua đi a. Đến bây giờ ngươi đã làm được rất không tệ, không cần thiết phải cứng rắn chống đỡ, vì tông môn liều cả tánh mạng a!” Dương Sát ở bên ngoài do dự không thôi, chắp tay trước ngực, một trận cầu nguyện, trên mặt đều là vẻ lo lắng.
Hai người còn lại thấy thế thì cũng là một mặt ngưng trọng.
Lông mày Viêm Ma nhíu lại thật sâu, nhìn chằm chằm chỗ đó không thả, Ngọc Mỹ ở một bên nhìn thấy hắn như thế thì bất giác hỏi: “Sư huynh, ngươi là đang đồng cảm vị đã từng địch thủ kia, hay là hy vọng hắn bị Diệp Lân xử lý?”
“Cường giả không cần đồng tình, ta chỉ biết là, sau trận chiến này, giữa hai người kia, chỉ có một người là đệ tử thiên tài đệ nhất Tây Châu, tương lai sẽ là đệ nhất nhân Tây Châu, chỉ thế thôi!”
Lông mày bất giác run lên một cái, Viêm Ma sắc mặt trầm ngưng, ồm ồm nói, nhưng hai mắt hắn, lại là chăm chú nhìn về phương hướng Trác Phàm.
Ngọc Mỹ nhìn đến, tâm lý đã rõ ràng hết thảy, không khỏi bất đắc dĩ lắc đầu. vi sư huynh này rõ ràng có khuynh hướng nghiêng về phía người kia, thế nhưng còn không thừa nhận!
Không sai, hắn xác thực có ý khuynh hướng Trác Phàm có thể thắng được, tuy Trác Phàm chưa từng thừa nhận qua, nhưng hắn dĩ nhiên đã ý thức được, đây chính là đánh nhau đánh ra giao tình!
…
Đều là đệ tử ma đạo, kẻ có thể khiến cho hắn chánh thức tán đồng phát từ đáy lòng, cũng chỉ có Trác Phàm. Cho nên hắn thật hi vọng Trác Phàm có thể thắng được, tuy chính hắn cũng biết, đối mặt với dạng cao thủ như Diệp Lân, cái hi vọng này xa vời cỡ nào!
Kết quả là, giờ khắc này, tất cả mọi người đều tập trung sự chú ý vào trận chiến kia, chờ mong kết quả thắng bại sau cùng. Nhất là đại bộ phận đệ tử chín tông, đều hi vọng sau trận chiến này, Trác Phàm cho dù thua, cũng có thể bình an vô sự.
Cũng chỉ có một vài kẻ như Triệu Đức Trụ, Tuyên Thiếu Vũ không qua được Trác Phàm, mới ở trong lòng cười trên nỗi đau của người khác, nguyền rủa tiểu tử này vĩnh viễn ly biệt cái thế giới này đi…
Ba!
Một tiếng vang nhỏ, ấn quyết trong tay Diệp Lân một lần nữa hoàn tất kết động, khí thế quanh người bỗng nhiên đại phóng, nhưng thân thể hắn lại càng thêm suy yếu.
Bất quá, hắn lại hoàn toàn không quan tâm, miệng cười toe toét, dường như đã thấy thắng lợi, cười to nói: “Ha ha ha... Trác Phàm, ta thắng, chuẩn bị lại tiếp một chiêu Phần Thiên Long Ngâm Hống này của ta đi!”
Vừa dứt lời, liền nghe một tiếng rống to mãnh liệt phát ra, tựa như lúc trước, một đạo kim sắc quang trụ tạo thành từ Kim Viêm bỗng nhiên bắn tới phía Trác Phàm.
Những nơi đi qua, vẫn như cũ, hết thảy hóa thành hư vô!
Tròng mắt bất giác ngưng tụ, mọi người cùng nhau nhìn chằm chằm hết thảy, trên mặt tràn đầy vẻ khẩn trương.
Nhẹ nhàng chùi qua khóe miệng, xóa sạch vết máu bên miệng, vẻ mặt Trác Phàm lại dị thường bình tĩnh, giương mắt nhìn xem Tước nhi trước mặt đã hôn mê bất tỉnh, trọng thương tại thân, không nhúc nhích, bất đắc dĩ lắc đầu bật cười một tiếng, thản nhiên nói: “Tước nhi, ngươi biết là cha từ trước tới giờ không thiếu nợ ai bất kỳ thứ gì, đặc biệt là nhân tình. Nhưng hôm nay, nhân tình này của ngươi, ta thiếu quá lớn. Ngươi vì ta liều cả tánh mạng, ta lại không thể vì chính mình liều cả tánh mạng, ha ha ha... Thật sự là uất ức a!”
“Như vậy, cho dù hiện tại chiêu này có nguy hiểm, ta cũng sẽ xuất ra, xem như vì ngươi liều cả tánh mạng, làm thịt tên tiểu tử cuồng vọng ở phía đối diện kia!”
Tròng mắt bất giác trừng một cái, Trác Phàm kết động ấn quyết trên tay.
Chỉ một thoáng, Thanh Viêm trên thân Thanh Long Vương bỗng dưng tiêu tán, cũng không chuyển hóa thành Long Vương, mà trở lại hình thái tối nguyên thủy, long thân trắng noãn phủ đầy thất thải hào quang thân, hộ vệ bên người Trác Phàm.
Không khỏi sững sờ, mọi người đều không rõ ràng cho lắm, làm sao vào tình huống nguy cấp như vậy, hắn lại từ bỏ tất cả năng lượng thuộc tính, dùng ra long hồn tối nguyên thủy?
Thế nhưng, khi mọi người còn lộ ra vẻ mờ mịt, Trác Phàm đã khẽ nhắm hai con ngươi, khóe miệng xẹt qua đường cong thần bí, một lần nữa kết động ấn quyết!
Vù, một ngọn lửa màu xanh lóe lên trên trán cự long rồi lập tức biến mất!
Xì xì xì!
Tử sắc lôi mang đột nhiên xuất hiện trên thân cự long, như muôn vàn tiểu xà đang không ngừng toán loạn! Sau cùng, những đầu tiểu xà này lẻn đến trán cự long, sau một trận loạn hưởng đùng đùng không dứt, liền ẩn không tiến vào.