"Ta nói cho các ngươi biết, lúc đó bọn ta đối chiến với Thái Thanh Tổng đứng đầu trong chín tổng, cỡ nào nguy hiểm...Chưa nói tới Tây Châu đệ nhất thiên tài Vũ Thanh Thu, thế mà lại lòi ra một tên quái vật Diệp Lân, chậc chậc chậc...Thực lực đó rất đáng sợ, ngay cả Trác Phàm gặp đều có vài phần e ngại. Lúc đó ta gặp nguy không loạn, bài binh bố trận, để cho bọn hắn biết thế nào đối phó với tên quái vật này." Trên đại diện của Ma Sách Tông, tất cả trưởng lão cung phụng đều tụ tập ở đây, ăn uống linh đình, đại yến ba ngày, tất cả mọi người đều đỏ mặt tía tai, bộ dáng say khước. Trừ những đệ tử có tham gia Song Long hội lần này có thể ngồi cùng bàn với những trưởng lão ra, những tên đệ tử còn lại đều ở yến tiệc bên ngoài đại điện. Trong lúc đó, Dương Sát liền triển khai tài miệng lưỡi của hắn nói về hiểm cảnh trên Song Long hội lần này. Mọi người chung quanh nghe xong cũng sững sờ, vẻ mặt kỳ quái nói: "Chờ một chút, Dương Sát cung phụng, đoạn này ngươi đã nói đi nói lại năm sáu lần, nhưng người vẫn chưa nói tới một việc, Song Long hội lần này Trác quản gia có công hàng đầu, sao người càng nói lại càng giống Trác quản gia cũng không làm việc gì, người mới là người lãnh đạo hết thảy, tất cả mọi người dưới sự lãnh đạo anh minh của người mới có thể đạt đến vị trí đứng đầu trung tam tông? Còn tên Diệp Lấn kia, cũng là người bố trận cho Trác quản gia đánh bại?" "Ây...Đúng vậy a, Trác quản gia mới là người có công lao hàng đầu, ta ở dưới đài bài binh bố trận
cho bọn hắn, ha ha ha..." Ngữ khí bỗng trì trệ, con ngươi Dương Sát đảo trái đảo phải liên tục, trầm ngâm nữa ngày mới nghiêm mặt ưỡn ngực, khoác lác nói. Bọn người Khuê Lang thấy cảnh này, cũng xùy cười một tiếng, không nói gì chỉ lắc lắc đầu. Vị Dương Sát cung phụng này, cũng thực ngưu bức, chuyện giả dối như vậy mà hắn lại có thể nói như thật sự diễn ra, thật là bội phục bội phục! Bọn người nghe đến đây cũng nữa tin nữa ngờ, tên Dương Sát này ngưu bức như vậy, sao lúc bình thường lại không phát hiện chứ? Nhưng mà, có người hiểu chuyện quay người về phía Trác Phàm, cười hỏi: "Trác quản gia, tên mập
mạp này nói thật sao?" Ách! Sững sờ một lát, Trác Phàm quay đầu liền bắt gặp ánh mắt cầu cứu của Dương Sát, chấp tay lên ngực khẩn cầu hắn, không khỏi mỉm cười lắc đầu, Trác Phàm cũng không chú ý tới những chuyện này, thành toàn hắn nói: "Đúng vậy a, chúng ta dưới sự lãnh đạo anh minh của Dương Sát cung phụng mới cầm được cái ghế đứng đầu trung tam tông. Nếu không, ngay cả hàng ngũ trung tam tổng, chúng ta cũng không thể chen vào được đâu!" Xoạt! Lời vừa dứt, toàn trường xôn xao, mọi người vẻ mặt không thể tin được nhìn về phía mập mạp kia. Tiểu tử này, đúng là thám tàng bất lộ! Thế mà có thể chỉ huy thắng trận lớn như vậy? Dương Sát cũng cao ngạo ngẩng đầu, vẻ mặt tự đắc. Giống như đang nói, lão tử có hậu trường lớn a!
Chỉ có nhóm người Khuệ Lang bất đắc dĩ lắc đầu, vẻ mặt khó lường, cười khổ. Hai nữ Sương Nhi cũng đến nơi này vì Trác Phàm cũng che miệng cười trộm, cười đến mức muốn sốc hồng! Các nàng gặp qua mặt dày, nhưng trước giờ chưa gặp ai không biết xấu hổ như vậy, trước mặt một đám công thần lại khoác lác đoạt công! Bất quá, đã bọn người Trác Phàm không so đo, hai nữ Sương Nhi thân là người ngoài, cũng chỉ có thể im lặng không nói gì, mặc cho hắn khoác lác... "Đúng rồi, Viên lão còn chưa về sao?" Bỗng nhiên, Trác Phàm nhìn về Khuế Lang hỏi.
Ba ngày nay trở về, hắn có chút gấp chờ không nổi muốn gặp Viên lão, lĩnh giáo nghi hoặc trong lòng. Việc này, hắn muốn nhanh chóng tìm được đáp án, bởi vì Sở Khuynh Thành còn ở Huyền Thiên Tổng chờ hắn trả lời. Thế nhưng Viên lão lại không thấy tăm hơi, có đệ tử tạp dịch nói hắn ra ngoài mua đồ cho tông môn, có lẽ mấy tháng thậm chí mấy năm mới có thể trở về. Trác Phàm bất đắc lắc đầu, lòng nóng như lửa đốt. Mấy năm? Nhưng thời gian của hắn chỉ còn
mấy tháng, nghi hoặc trong lòng một ngày không hiểu, hắn không có cách nào cho nàng một câu trả lời thoả đáng. Nhưng hắn cũng không biết Viên lão có thể giải đáp chuyện này hay không, nhưng bây giờ người có thể giúp hắn trước mặt chính là Viên lão! Cung kính ôm quyền hướng về Trác Phàm một cái: "Khởi bẩm Trác quản gia, ta vừa mới đi nghe ngóng, Viên lão còn chưa trở lại!" "Ai, được rồi, tạm gác Viên lão sang một bên đi, ta đi tìm Tà Vô Nguyệt nói rõ mọi chuyện!" Bất đắc
dĩ thở dài, Trác Phàm Vỗ bàn một cái liền đi ra ngoài. Nhìn về bóng lưng xa xa rời đi kia, trong lòng mọi người đều hiểu rõ, hắn đi tìm tông chủ muốn tự do, tất cả đều thở dài, vẻ mặt không nỡ! Chỉ có hai nữ Vĩnh Ninh vẻ mặt hưng phấn, đã gấp không chờ nổi muốn mang theo Trác Phàm cùng trở về Riêng Vĩnh Ninh thì càng lanh lợi, như vậy nàng có thể trước mặt Nhạc Vấn Thường tuyên bố chủ quyền, là nàng đem Trác Phàm mang về, xem xem Lạc đại tiểu thư kia còn có tư cách tranh giành cùng mình hay không, hắc hắc hắc... Cộc cộc cộc! Một phút sau, Trác Phàm đi vào gian phòng của tông chủ, chỉ thấy vẻ mặt Tà Vô Nguyệt tràn đầy ý cười, đang vuốt ve một cái không gian giới chỉ xanh mơn mởn, thỉnh thoạt lại cười ra tiếng mà không rõ lý do, Trác Phàm gõ nhẹ cửa phòng một cái, liền làm cho người trong phòng hội thần trở lại! Không khỏi giật mình một cái, Tà Vô Nguyệt dõi mắt nhìn lại, lại thấy người đứng bên cửa là Trác Phàm, liền nhướng mày quát nhẹ nói: "Trác Phàm, người thân là công thần ở Song Long hội lần này, sao không ăn mừng trên yến tiệc, tới đây làm gì?" "Không có gì, tới xem người tham tiền a!".