Do không mấy ai ủng hộ nên mình dùng bão và nghỉ lễ đi chơi ,chúc mn 1 kỳ lễ vui vẻ, cám ơn mn đã ủng hộ "Viên lão Viên lão..." Từng tiếng hô quát vang vọng trong khu ổ cho ổ chuột tạp dịch phòng, Trác Phàm một bên kêu gào, một bên đi về cánh cửa rách lưới. Đụng vào một chút, liền để lại tiếng vang, thấy được thần ảnh quen thuộc kia, đang chỉnh lại quần áo cũ này của mình.
Giật mình một cái, Viên lão quay người nhìn về Trác Phàm, thở dài một hơi, vỗ ngực run rẩy nói: "Ai da, thì ra là Trác quản gia, làm ta giật mình như vậy làm gì, hù chết lão tử... "Viên lão" Viên lão còn chưa nói dong dài xong, Trác Phàm đã hét lớn một tiếng, đánh gãy hắn, bất đắc dĩ trọn trắng mắt. Mỉm cười gãi đầu cười một cái, vẻ mặt Viển lão túng túng: "Há, đúng rồi, Trác quản gia là người làm đại sự, ngươi nhất định sẽ không chịu nghe lão phu nói dong dài. A, đúng rồi, chút nữa liền quên, lão hủ mới về tổng liền nghe được Trác quản gia người lập công lớn trên Song Long hội, sao giờ lại chạy đến đây...” "Viên lão, ta muốn đi!" Lần nữa Trác Phàm đáng gãy hắn, đạm mạc lên tiếng. Không khỏi sững sờ, ria mép của Viện lão khẽ nhích nhích, không tin được nói: "Đi? Đi nơi nào?"
túng: "Hô
đúng rong hội, sao
"Về nhà!" Thở dài một tiếng, Trác Phàm thở sâu nói: "Ta cùng Tà Vô Nguyệt nói xong, ta đã làm xong việc cho hắn, làm cho Ma Sách Tổng tiếng vào hàng ngũ trung tam tông, hắn phải để ta rời đi!" "Thật sao!" Sắc mặt trầm xuống, Viện lão nhắm hai mắt, thở dài, cả khuôn mặt tràn đầy vẻ thất vọng. Hắn vẫn phải đi, ai... "Viên lão, trước khi ta đi, thứ nhất là muốn các biệt cùng ngài, ngài là người duy nhất ở tông môn này mà ta kính trọng!" Lòng trầm ngâm một chút, Trác Phàm chăm chú nhìn sắc mặt âm trầm của Viên lão, thở dài nói: "Thứ hai là, ta có một việc quan trọng muốn thỉnh giáo. Bởi ta thấy, việc này chỉ có ngài mới có thể thay ta giải quyết chuyện này!" Từ từ mở mắt, Viển lão quan sát tỉ mỉ Trác Phàm một chút, vẻ mặt không còn ấm trầm như trước, cũng không còn dông dài nữa, mà là một vị lão giả hiền lành, đạm mạc gật đầu: "Ngươi nói đi, có thể giải đáp nghi hoặc cho Trác quản gia, là vinh hạnh của lão phu!" "Viên lão khách khí!"
Hơi khom người, Trác Phàm do dự một chút, giống như có chút khẩn trương, nhưng rốt cục vẫn lấy hết dũng khí, cắn răng một cái, thận trọng hỏi: "Viền lão, xin hỏi...Người tu Ma đạo, có thể trải qua tình cảm hay không?" Khẽ giật mình, Viển lão nhìn chằm chằm hắn, một lúc lâu, mới mẻ mang nói: "Tình cảm mà người nói...là tình cảm gì? Thân tình, hữu tình hay là tình cảm nam nữ..."
"Ách, là cái cuối cùng..." Gương mặt đỏ lên, Trác Phàm tâm tình bất định lên tiếng. Bật cười lắc đầu, Viển lão coi đó là chuyện đương nhiên nói: "Tình yêu nam nữ, đương nhiên không được, chuyện này rất nguy hiểm, nếu không sao tông quy của Ma Sách Tông lại cấm nó?!" "Há, phải không!" Trên mặt có chút thất lạc, trong lòng Trác Phàm bất đắc dĩ thở dài, nhưng không biết hắn lại nghĩ tới cái gì trong mắt lại mang theo vẻ hi vọng cuối cùng, dò hỏi: "Nhưng mà, ta nghe có người nói qua, chưa tình có tình, tại sao vô tình? Muốn vô tình trước hết phải sinh tình!" "Ai nói với ngươi?" "Là Đan Thanh Sinh!" "Tuy hắn là Tây chầu đệ nhất nhân, nhưng lại là người của Chính đạo, sao lại hiểu được Ma đạo của chúng ta?" Nghe được lời này, tâm thần Trác Phàm trầm xuống, Viên lão đã phủ định hoàn toàn thuyết pháp này. Nhưng mà, còn chưa đợi hắn thất lạc bao lâu, lão đầu kia lại cười ha ha một tiếng, tán thưởng nói: "Nhưng mà, vị cao nhân này nói rất đúng, không hổ là Tây Châu đệ nhất nhân, đạo hạnh thâm sầu!"Ha ha ha...thì ra là hắn a!" Bật cười một tiếng, Viên lão bất đắc dĩ lắc đầu. Da mặt nhịn không được run rẩy, Trác Phàm bất đắc dĩ nhìn về phía Viên lão, dở khóc dở cười. Một trái tim vừa mới lạnh xuống , lại bắt đầu ấm lên. “Viển lão, ngài có thể hay không đừng chọc ta nữa, chuyện này ta hỏi rất nghiêm túc a!” “Ha ha ha... Không phải ta chọn người, là chính người đang dọa chính người mà thôi. Đã trong lòng
ngươi có đáp án, vì sao lại tới hỏi ta?” Thật sâu nhìn Trác Phàm một chút, Viên lão không khỏi cười ra tiếng: “Trác quản gia, ngài có phải hay không muốn nghe ta nói ra một câu, tình cảm nam nữ, không ảnh hưởng đến Ma đạo a.” Lông mày lắc một cái, Trác Phàm vẻ mặt hiện lên nét hổ thẹn, khom người cúi đầu nói: “Viên lão cao kiến, tâm ta sớm không bằng phẳng, thế mà còn mới Viên lão phận xét. Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, chuyện này ta biết rõ. Nếu là chút tình cảm này thật sự có thể thương tổn Ma đạo tu hành, vậy.” “Đoạn?” Tà dị liếc hắn một cái, Viển lão xùy cười ra tiếng.
Trong mắt do dự, Trác Phàm khẽ cắn môi, hung hăng gật đầu. Không khỏi bật cười một tiếng, Viên lão thở dài một hơi: “Nếu một tên thiếu niên tuổi đôi mươi thính giáo ta vấn đề này, ta sẽ lập tức trả lời hắn, tình yêu nam nữ chính là ma đạo cấm kỵ, tuyệt không thể đụng vào, nếu không tốt sẽ chìm đắm trong vô tận thống khổ, trầm luân, vĩnh thế không thể thoát thân. Ma đạo Vốn là Vô Tình Chi Đạo, dính chữ” Tình “ý thì vạn kiếp bất phục. Nhưng là là đối với người Trác quản gia, ta lại là khuyên người, cứ việc buông tay buông chân đi tiếp thu nó đi!” “Vì cái gì?” Không khỏi sững sờ, Trác Phàm không rõ ràng cho lắm.
Bất giác cười nhạo lấy lắc lắc đầu, Viên lão đạm mạc lên tiếng: “Bởi vì người đã trầm luân, cùng đoạn, không bằng toàn bộ tiếp thu, nếu không ngươi tất sinh tấm ma!” Mí mắt nhịn không được lắc một cái, trong lòng Trác Phàm kinh hãi! “Ngươi có biết Ma đạo của chúng ta, vì sao truyền thừa điều cấm kỵ là đụng vào tình cảm nam nữ không?” Khuôn mặt đột nhiên nghiêm một chút, Viên lão yên lặng nhìn Trác Phàm.
Trong mắt lóe lên một tia mê mang, Trác Phàm chậm rãi lắc lắc đầu. “Ha ha ha... Thực ra lão phu cũng không hiểu lắm, nhưng mà qua nhiều năm suy tư, cuối cùng có
một ít tâm đắc. Không là Ma đạo không thể đụng vào cảm tình, mà là Ma tu bình thường không chơi nổi mà thôi, đây là cho người cao cấp chơi!”
A?
Không khỏi sững sờ, Trác Phàm bỗng dưng ngày người. Nhìn ra sự nghi hoặc trong mắt của hắn, Viển lão tiếp tục nói: “Thiên địa sơ khai, liền có Chính Ma lưỡng đạo. Mà nhân tâm đều có dục vọng, liền xuất hiện Chính Ma hai đạo. Chính đạo yêu cầu vứt bỏ dục vọng, đạt đến cùng thiên địa dung hợp, vô dục vô cầu; Ma đạo lại hoàn toàn ngược lại, kinh lịch nhân thế dục vọng, khám phá hồng trần, phương thành đại đạo. Nói cách khác, chính đạo coi trọng là xuất thế, ma đạo nếu là nhập thế. Nhìn như vậy, Chính Ma lưỡng đạo, vốn không có Chính Tà chi phần, nhưng là đã muốn nhập thế, tất dễ dàngvwinh ra dục vọng, bị dục vọng khống chế, đây cũng là Ma. Siêu thoát Ma, liền nhập đạo”. “Cho nên Ma đạo thì là Ma đạo, trải qua Ma mà nhập đạo, không phải Trầm Luân Ma tính mà thôi. Chúng ta muốn làm, chung quy là vì chữ chữ” Đạo “ Trên con đường tu luyện, chúng ta đi qua vô SỐ Ma dục, càng dễ Trầm Luân Ma tính, liền tự nhiên bị dán lên chữ ác! Nhưng phàm là Ma đạo đại thành, cũng sẽ không phải là người đại ác, càng sẽ không làm giống Ma Sách Tứ Quỷ lúc trước, không có việc gì cướp bóc đốt giết. Bởi vì bọn hắn đã đại thành, liền đã tiến vào thiên đạo quỹ đạo!” Hơi hơi gật gật đầu, trong lòng Trác Phàm tán thành! Nguyên lai hắn coi là ma đạo chí tư chi đạo, xem ra là cố chấp. Tuỳ Ma Nhập Đạo, siêu việt Chí Tư,
mới là đại đạo bản tướng. Trong lúc nhất thời, Trác Phàm cảm giác mình trước mắt tự nhiên hiểu ra, lại có tâm đắc.