Hai ngàn Thánh Linh thạch của lão tử nện vào mặt hắn, cũng không tin vớt không ra hai nữ nhân. Vừa vặn, ngươi một người, ta
một người! ” Nói xong, Trác Phàm đã dẫn đầu đi ra ngoài tông môn, Khuế Lang kinh ngạc nhìn bóng lưng Trác Phàm, một hồi lâu sau mới phản ứng lại, không khỏi mừng rỡ như điên, vội vàng đuổi theo: "Trác quản gia, ngài... Ngài thật sự nguyện ý dùng Thánh Linh thạch đổi lấy bà nương ta sao?” "Đương nhiên, chỉ là Thánh Linh thạch, một vật chết, nào có quan trọng bằng người?". "Trác... Trác quản gia, đại án đại đức của ngài, Khuế Lang cả đời khó quên. Sau này lên núi đao xuống chảo dầu, Khuê Lang đều mặc ngài sai khiến.." "Ai, đừng nói nghiêm trọng như vậy, đây cũng coi như chúng ta đồng bệnh tương liên đi, bất quá, ách. Có lẽ sau này thật đúng là có lúc cần dùng đến người, cái này ai biết được, ha ha." Từng tiếng cười khẽ truyền ra, bóng dáng Trác Phàm cùng Khuê Lang dần dần biến mất không thấy, chỉ để lại Thích cung phụng một người ngây ngốc đứng tại chỗ, không thể tin nhìn theo.
Hai ngàn viện Thánh Linh thạch, đổi hai nữ nhân? Cái này ... quá lãng phí! Phải biết rằng, trước kia toàn tổng bọn họ nhiều lắm cũng chỉ có một ngàn Thánh Linh thạch, còn phải duy trì hoạt động của tông môn mấy trăm năm. Nhưng hiện tại, vị Trác quản gia này vì hai nữ tử, liền cam nguyện xuất ra hai ngàn Thánh Linh thạch... Thích cung phụng nhìn phía trước đã trống rỗng, da mặt co rút, lòng đang nhỏ máu, cho dù ngài có nhiều tiền đến đầu, cũng không nên tiêu như vậy a! Ai, chỉ có thể nói, thế giới của thổ hào, chúng ta không hiểu! Bất đắc dĩ lắc đầu, Thích cung phụng đối với cách làm vung vàng như đất này của Trác Phàm khó có thể lý giải, nhưng chung quy vẫn cười khổ một tiếng, thật sâu tán thưởng. Trác Phàm vì nữ nhân của mình bỏ ra nhiều tiền như vậy còn chưa tính, nhưng hiện tại lại ngay cả phần của Khuê Lang cũng xuất dùm, ngẫm lại, ông chủ tốt như vậy, cũng thật sự là thiên hạ hiếm có. Khuê Lang có thể ôm được một cái bắp đùi như vậy, cũng coi như hắn có phúc. So sánh, Tông chủ bọn họ, Tà Vô Nguyệt, nhưng liền nhỏ nhen hơn nhiều, thường xuyên ruồi nhặng cẩu cẩu, muốn tranh một chút. Thế nhưng, hắn làm sao biết được, hai ngàn Thánh Linh thạch này đối với Trác Phàm mà nói, bất quá chỉ là chín trâu mất một cọng lông mà thôi, nhưng đối với Tà Vô Nguyệt lại là toàn bộ gia tư. Hai người đặt cùng một chỗ, luận ra tay rộng rãi có thể so sánh được sao... "Trác Phàm, chúng ta có thể đi rồi chứ?" Trước tông môn Ma Sách Tông, hai người Sương Nhi sớm đã chờ ở đó, nhìn thấy hai người Trác
Phàm đi tới, mí mắt Vĩnh Ninh bất giác run lên, kỳ quái nói: "Di, Khuể Lang đại ca cũng đi cùng chúng ta sao?”
Cười xán một tiếng, Khuê Lang không nói gì, Trác Phàm lại mỉm cười, thản nhiên nói: "Khổng, hắn là đi với chúng ta trước một chuyến!” “Huyền Thiền tông?” “Đúng vậy, chúng ta đi đón Khuynh Thành, cùng nhau về nhà!”
Khóe miệng xẹt qua một đạo ý cười khó hiểu, trong mắt Trác Phàm bỗng dưng hiện lên một đạo tinh quang. Trong lòng bất giác giật mình, hai nàng liếc nhau một cái, đầu tiên là sửng sốt, nhưng rất nhanh cũng mỉm cười. Nhất là Sương Nhi, ánh mắt nhìn về phía Trác Phàm càng thêm một tia nhu sắc: "Khó trách vừa nay ta thấy cảm thấy người có chút kỳ quái, không giống như trước kia tâm tình nặng nề, xem ra người đã có đáp án, biết nên trả lời Khuynh Thành tỷ như thế nào!” "Đúng vậy, vấn đề này. Ta đã kéo dài quá lâu..." Hít sâu một hơi, trong mắt Trác Phàm bất giác có chút kinh ngạc, khẽ cười ra tiếng. Nhị nữ thấy vậy, cũng khẽ gật đầu, vì Trác Phàm cuối cùng cũng có thể buông bỏ gánh nặng trong lòng mà vui mừng.
Ngay sau đó, bốn người lập tức lên đường, xuất phát về phía Huyền Thiên Tông. Bởi vì Trác Phàm và Sở Khuynh Thành đặt ra ước hẹn nửa năm, cho nên hành trình của bốn người trên đường cũng không phải vội vàng, thậm chí, Trác Phàm có chút lề rề, cố ý đem hành trình kéo dài ra, tựa hồ có chút hồi hộp.
Đây đều là vấn đề trì hoãn gần mười năm, đến lúc đó nên cho nàng một đáp án chuẩn xác như thế nào, nàng sẽ phản ứng như thế nào, mình nên ứng phó như thế nào, đây đều là vấn đề Trác Phàm phải tự hỏi. Bỗng nhiên, Trác Phàm giống như một đại cô nương lần đầu lên kiệu hoa, vấp ngã không ngừng, suy nghĩ thật lâu. Hai người Sương nhi nhìn hết thảy, bất giác đều cười nhạo, không thể tưởng được Trác đại quản gia luôn luôn mạnh mẽ phong hành, gặp phải chuyện nam nữ cư nhiên cũng sẽ nhăn nhăn nhó nhó. Như vậy, mọi người trên đường đi hơn một tháng, cũng là ngay cả một phần ba lộ trình đến Huyền Thiền tông cũng không tới! Đến cuối cùng, ngay cả Sương Nhi cũng có chút nhìn không nổi nữa, bĩu môi, nhìn về phía Trác Phàm nói: "Chúng ta cũng không phải du sơn ngoạn thủy, đi chậm như vậy, chỉ sợ chờ chúng ta đến, ước định nửa năm giữa người cùng Khuynh Thành tỷ đã sớm qua!” "Ách, phải không.." Trong lòng bất giác chậm lại, Trác Phàm không khỏi cười gượng một tiếng, chần chờ nói: "Chỉ là sau khi ta đến, nên dùng phương thức gì để giải thích đây, dù sao mấy năm nay ta vẫn luôn lạnh nhạt..." Vừ! Bỗng nhiên, một tiếng phá không vang lên, một đạo xích hồng nhân ảnh đột nhiên từ hư không hung hăng nện xuống, oanh một tiếng, liền rơi xuống cách bọn họ trăm thước, khói thuốc súng
liền bắn ra toán loạn. Không khỏi sửng sốt, mọi người đồng loạt tiến lên quan sát, lại nhất thời cả kinh. Người này không phải người khác, chính là Đan Nhi, Huyền Thiên Tông bọn họ gặp qua tại Song Long hội, cũng là sư muội của Sở Khuynh Thành. Thấy tình cảnh này, Trác Phàm đang chuẩn bị đi đem Sở Khuynh Thành trở về, thân làm tỷ phu này, sao có thể mặc kệ? Vì thế hắn vội vàng tiến lên đỡ nàng dậy, vội vàng nói: "Đan Nhi, ngươi làm sao vậy, đã xảy ra chuyện gì?” "Trác...Trác Phàm?”
Ánh mắt hơi mở ra một khe hở, Đan Nhi nhìn thấy người tới thì bất giác vui vẻ, vội vàng nói: "Mau... Mau đi cứu Khuynh Thành tỷ.."