Đại Quản Gia Là Ma Hoàng (Dịch Full)

Chương 1266 - Chương 1275: Lấy Ít Thắng Nhiều

Đại Quản Gia Là Ma Hoàng Chương 1275: Lấy ít thắng nhiều

Hô! Một đạo cuồng phong chợt nổi lên, các cao thủ còn lại trong kết giới còn đang nơm nớp lo sợ đề phòng xung quanh, lo sợ trong chốc lát long trào sẽ xuất hiện đánh lén, lại đột nhiên thấy phía trên đỉnh đầu, một vầng bạch quang chói mắt như mặt trời rơi xuống, chậm rãi tiến tới gần bọn họ. Nhiệt độ cực nóng kia, còn chưa tới gần, đã làm cho bọn họ miệng khô lưỡi khô, trong nháy mắt có cảm giác biến thành người khô. Mà tất cả những thứ tiếp cận bạch quang kia, bất luận là vật gì, gió cũng tốt, mồ hôi cũng được, toàn bộ hóa thành hư vô, biến mất vô tung. Một cỗ khí tức khủng bố đột nhiên đánh về phía trái tim mọi người. Đồng tử nhịn không được co rụt lại, lão giả kia không khỏi hoảng sợ, một lần nữa cảnh cáo: "Mọi người cẩn thận, không nên cách thứ kia quá gần!” Vô nghĩa, chúng ta đương nhiên biết, mấu chốt là làm thế nào mới có thể né tránh thứ này a! Trong lòng mọi người oán thầm một trận, sau đó nhìn đông nhìn tây tìm đường chạy trốn. Nhưng đột nhiên, có người lại ngưng tụ đồng tử, lộ ra vẻ kinh hãi chân chính... “Thứ kia sao lại càng lúc càng lớn!” “Ngu ngốc, không phải thử kia lớn hơn, mà là kết giới này đang thu nhỏ lại, chúng ta không có chỗ

để trốn nữa!” Đồng tử nhịn không được hung hăng co rụt lại, mọi người nhìn về phía địa giới xung quanh đang không ngừng thu hẹp, còn có quang cầu cực nóng đang từng bước tiếp cận bọn họ, trong lòng mọi người đều sinh ra sợ hãi khó có thể hiểu rõ! A.a.a...!

Một tiếng kêu thảm thiết, có người không còn chỗ thoát ra, không cẩn thận đụng phải quang cầu kia, lại nhất thời bị thiêu hóa thành hư vô, bắt đầu từ cánh tay, từng bước từng bước bị quang cầu kia nuốt chửng. Mọi người chỉ có thể sợ hãi nhìn người nọ đang dùng tốc độ mắt thường có thể thấy được tiêu tán Ở trong quang cầu, bọn họ lại không có chút biện pháp nào. Bởi vì ngay sau đó, họ cũng sẽ phải đối

mặt với nó. “Dùng thần hồn phá nó!” Không biết là ai TỐng ta một tiếng, mọi người vừa nghe, trong lòng như đã có phương pháp, trong

mắt có hi vọng, hung hăng gật gật đầu, nhưng cũng không có ai dám làm người đứng đầu như trước, dù là ai thì cũng muốn bo bo bảo vệ thân thể, để cho người khác đi thí nghiệm trước. Không có cách nào, người vừa mới mở miệng kia đành phải trở thành người đầu tiên thúc dục thần hồn, hung hăng đụng vào.

Bành!

Nhưng mà, sau một tiếng nổ lớn, thần hồn của hắn trong nháy mắt bị hòa tan trong bạch mang cực nóng, tiêu tán vô tung, người nọ cũng là đồng tử trống rỗng, trong nháy mắt không còn khí tức.

Thấy tình cảnh này, đôi mắt mọi người lồi lên, cuối cùng không còn ai dám mạo hiểm dùng thần hồn của mình, đi đụng với thứ quái vật kia. Kết quả là, tại thời điểm quang cầu từng bước áp chế, tất cả thần hồn, đều cơ hồ là không có nửa

phần phản kháng, bị quang mang nóng rực này làm cho tiêu tán vào trong thiên địa vô tận. Từng tiếng kêu thảm thiết vang vọng bên tai, làm cho sợ hãi trong lòng những người còn lại càng thêm sâu nặng. Rốt cục, cuối cùng chỉ còn lại có bốn vị cao thủ Hóa Hư ngũ trọng cùng lúc trọng, nhìn bạch mang kia tới gần, trong hai mắt, cũng tản mát ra tử chí chân chính. “Con bà nó, lão tử cho dù chết, cũng phải nổ ngươi một lỗ thủng, hồn bạo!” ... Một lão giả mặt đầy hồng quang hét lớn một tiếng, một thanh trường kiếm đỏ thẫm liền vội vàng bắn về phía bạch mang kia, sau đó dưới tiếng nổ lớn ầm ầm, nổ tung ở phía trên bạch mang. Đồng tử của lão giả kia trống rỗng, dĩ nhiên là đã thần hồn cấu diệt, ngã xuống đất. Nhưng bạch mang kia cũng hơi run lên, chấn động thân thể, tựa hồ không tổn hao gì, nhưng Cừu Viêm Hải cùng Tuyết Thanh Kiến bên ngoài kết giới lại nhướng mày, khóe miệng chảy ra một vệt máu đỏ thẫm, đã thu bị thương nặng. Bất quá vì hù dọa ba người kia, bọn họ vẫn cố nén, không để cho bạch quang kia có một tia dấu vết không ổn.

Ngẩng đầu nhìn bạch sắc quang cầu tiếp tục tiến tới gần bọn họ, ba người kia mặt như tro tàn, ngay cả Hồn Bạo cũng không thể làm gì quang cầu này, vậy bọn họ đã không còn thủ đoạn gì nữa. Rơi vào đường cùng, mọi người đã bất chấp tất cả, cắn răng nói: "Con bà nó chứ, chúng ta có chết cũng phải chết oanh oanh liệt liệt, hừ! ” Hừ nhẹ một tiếng, lại có một người chỉ huy thần hồn đánh tới, ầm ầm nổ tung, ngay sau đó, người thứ hai cũng sai khiến thần hồn xông lên, nổ tung ra. Cừu Viêm Hải cùng Tuyết Thanh Kiến thì không ngừng phun ra máu, sắc mặt trong nháy mắt trở nên trắng bệch. Thẳng đến người cuối cùng, lão giả cuối cùng cũng cắn răng, đang muốn ngọc thạch cầu phần thì bạch quang kia đã ong ong một tiếng, đột nhiên không thấy đâu nữa. Người nọ bất giác ngấy người, nhưng rất nhanh liền hiểu được mấu chốt trong đó, trong lòng nhất thời hối hận một trận. Thì ra bạch quang này là sợ hồn bạo a, nếu ngay từ đầu sử dụng chiêu này mà nói, bọn họ còn có thể có vài người có thể sống sót a. Đáng tiếc, mọi người đều quá mức quan tâm đến mạng sống của

mình, không ai dám hy sinh bản thân, mở đường cho đồng bạn chạy trốn. Thẳng đến cuối cùng, mới quyết định ngọc thạch cấu phần, nhưng đã muộn. Lão giả kia bất đắc dĩ lắc đầu, trong lòng một trận than thở, hiện tại nơi này chỉ còn lại một mình hắn, còn có thể làm gì bây giờ? Bên ngoài kết giới, đạo bạch quang kia đột nhiên chạy ra, sau đó tách ra hóa thành hai đạo quang mang một hàn một nóng, bỗng dưng tiến vào trong cơ thể hai vợ chồng Cừu Viêm Hải.

Hai người cũng là lần thứ hai phun ra một ngụm máu tươi đỏ thẫm, bất đắc dĩ khoát tay áo: "Không được, chúng ta chịu không nổi, người bên trong đã điên rồi, bắt đầu tự bạo thần hồn.” “Chúng ta cũng có chút chịu không nổi, phải biết rằng, kết giới này chính là do thần hồn của hai người chúng ta xây dựng, liên tiếp có thần hồn tự bạo, chúng ta bị trùng kích cũng không nhỏ a!” Khóe miệng xẹt qua hai đạo đỏ tươi chói mắt, Thiên Địa Nhị Thánh liếc nhau một cái, tiếp theo lại nhìn về phía những người khác nói: "Bên trong chỉ còn lại một người, thả hắn ra quần oanh đi!” “Đồng ý!” Ba người còn lại đều gật đầu, sau đó Thiên Địa Nhị Thánh liền không thu nhỏ kết giới nữa, thủ quyết biến đổi, nhất thời giải trừ kết giới. Một thoáng sau, lão giả kia lại thấy lại mặt trời, đáng tiếc, hiện tại chỉ còn lại một mình hắn.

Bình Luận (0)
Comment