Nửa canh giờ sau, Trác Phàm mở ra cấm chế trên thân Hàn Thiển Ảnh cùng Thủy Nhược Hoa, hai người liền lập tức mở ra kết giới tông môn, Ma Sách Tông cùng Lạc gia nén lại bị thương, thu xếp thi thể của bằng hữu thân nhân.
Bởi vì sớm đã mở ra cấm chế trên người Sở Khuynh Thành, Sở Khuynh Thành tựa hồ còn có chuyện chưa làm, cùng Trác Phàm nói một tiếng liền rời đi, cho nê đến khi mọi người thu thập xong hết thảy, Trác Phàm bình tĩnh như cũ đứng ở lối ra, chờ Sở Khuynh Thành trở về! Bạch! Đột nhiên, một bóng người xinh đẹp lóe qua, dáng người uyển chuyển của Sở Khuynh Thành lại lần nữa xuất hiện trước người Trác Phàm, khóe môi nhếch lên nụ cười nhàn nhạt: “Ta trở về!” “Trở về thì tốt, chúng ta đi thôi!” Hơi gật đầu, Trác Phàm chậm rãi đi về phía trước, còn cẩn thận dắt tay ngọc bên cạnh, chậm rãi đi ra ngoài. Sở Khuynh Thành thấy như vậy, bất giác sững sờ, cười nói: “Chẳng lẽ ngươi không muốn biết vừa rồi ta đi làm gì sao?” “Ha ha ha... Bất luận nàng làm chuyện gì, chỉ cần không có nguy hiểm, ta đều duy trì, cũng sẽ không hỏi!” Mỉm cười, Trác Phàm vẻ mặt thoải mái, ôn nhu nói: “Nàng là thê tử của ta, mà không phải cấp dưới của ta, càng không phải phạm nhân của ta, nàng có tự do riêng của nàng!”
Thật sâu nhìn Trác Phàm một chút, Sở Khuynh Thành cười một tiếng, hạnh phúc cúi thấp đầu, quả nhiên cùng chung chí hướng, hắn hiểu mình, mình cũng hiểu hắn! Tính cách hai người cũng khá giống nhau, chuyện của mình cũng không nhất thiết phải nói ra tất cả cho người khác biết, như vậy giống như bị giám thị. Cho nên chuyện của Trác Phàm, Sở Khuynh Thành không hỏi, chuyện của Sở Khuynh Thành, Trác Phàm cũng không hỏi tới, đây là sự ăn ý của hai người bọn họ, cũng là sư tôn trọng lẫn nhau giữa hau bên! Nhưng mà, sự ăn ý của hai người không có duy trì được bao lâu, đi đường được năm ba bước, Trác Phàm trầm ngâm một chút, có chút không nhịn được nói: “Ấy... Đúng rồi, Khuynh Thành, lúc nãy nàng làm gì vậy?” Phốc! Bất giác cười ra tiếng, Sở Khuynh Thành lườm hắn một cái, gắt giọng: “Ngươi không phải nói không hỏi sao, làm sao trong một chốc lại nuốt lời?” “Ha ha ha... Xin lỗi, trong lòng ta hiểu không nên làm như vậy, nhưng ta vẫn muốn nghiên cứu nàng nhiều hơn một chút, một chút dấu vết đều không buông tha, cảm giác rất phức tạp..” Hơi hơi suy nghĩ một chút, Trác Phàm không khỏi bật cười lắc lắc đầu: “Lần đầu tiên ta gặp phải loại chuyện này, không biết rõ được. Nếu nàng không muốn nói cũng không sao a, ta tôn trọng ý kiến của nàng” Thế mà, còn không đợi hắn nói xong, Sở Khuynh Thành đã là khoát tay chặn lại, cầm Lôi Linh Giới trong tay lắc lắc trước mặt Trác Phàm, cười khẽ một tiếng: “Nhìn, ta đi vì nó. Lúc bị Huyền Thiên Tổng cấm chế, trữ vật giới chỉ của ta cũng bị mất, vừa nãy ta đi tìm nó!”
“Thì ra là thế, việc nhỏ mà thôi, ha ha ha...” Đạm mạc gật đầu, Trác Phàm từ chối cho ý kiến cười nói. Sở Khuynh Thành thấy vậy trừng mắt một cái, trách mắng: “Cái gì là việc nhỏ, đây là cặp giới chỉ chỉ có vẻn vẹn một cặp trong thiên hạ, lại là minh chứng cho mối quan hệ của chúng ta, sao có thể nói là việc nhỏ?” “Đúng vậy a, thật đúng là không nhỏ, ha ha ha..” Vội vã gật gật đầu, Trác Phàm cười khẽ một tiếng, trong lòng vô cùng hạnh phúc ngọt ngào. Hắn Biết rõ, tuy đều là Lôi Linh Giới, nhưng chiếc nhẫn này lại khác chiếc của hắn, nó chỉ là lúc trước hắn vụng về luyenj ra mà thôi, không có gì trân quý. Sở Khuynh Thành coi trọng như thế chiếc nhẫn này, là đang coi trọng tình nghiã giữa bọn họ, điều này khiến cho trong lòng hắn ấm áp, hạnh phúc dào dạt. Thế mà, còn không đợi hắn hưởng thụ bầu không khí ôn hương hạnh phúc này, Sở Khuynh Thành dường như chợt nhớ tới điều gì, lông mày nhếch lên, cười nhạo nói: “Đúng rồi, ta vừa nãy nói sai rồi, chiếc nhẫn kia cũng không phải một đối, có vẻ như Lạc đại tiểu thư cũng có một cái...” “Ách, chuyện này.” Thân thể trì trệ, trên trán Trác Phàm bỗng dưng chảy ra mồ hôi.
Khóe miệng xẹt qua nụ cười dí dỏm, Sở Khuynh Thành mở miệng yếu ớt nói: “Nếu ngày sau ba cái giới chỉ này ở một chỗ, ba người chúng liền hạnh phúc sống chung đi!” “Ách, Khuynh Thành, nàng khác biệt, đó là thần tình. Huống hồ giới chỉ kia đã đưa cho Vấn Hải, làm tín vật của Lạc gia gia chủ...” “A... Như vậy, còn Sương Nhi, Vĩnh Ninh, Liên Nhi, Lôi cô nương.” Khóe miệng nhịn không được co lại, Trác Phàm bất đắc dĩ nhìn về phía Sở Khuynh Thành, cười khổ
nói: “Khuynh Thành, ngươi là lâu chủ Hoa Vũ Lâu, bình tĩnh a...” “Đúng vậy, nhưng ta cũng có thời điểm kích động mà! Ta cũng không muốn giám thị hạn chế ngươi, chẳng qua ban đầu những việc Mẫu Đơn sư tỷ cho truyền tin trong ngọc giản cho ta không hiểu lắm, để trong lòng ta sinh ra khúc mắc..” Hơi nháy mắt, Sở Khuynh Thành hiếm khi lộ ra nụ cười tinh nghịch như một cô gái nhỏ. Trác Phàm nghe vậy, nhướng mày, trong lòng thầm mắng Mẫu Đơn một tiếng nhiều chuyện, sau đó lắc lắc đầu, bật cười liên tục! Cứ như vậy, dưới sự chất vấn không ngừng của Sở Khuynh Thành cùng đủ kiểu ứng phó xấu hổ cảu Trác Phàm, hai người tay nắm tay, cùng đi ra khỏi kết giới này!
Giờ khắc này, hai người không phải là tồn tại cao cao tại thượng, bày mưu tính kế, mà chỉ như một đôi phu thê ân ái bình thường. Có cãi nhau, có ồn ào, cũng có ngọt ngào... Nhìn thân ảnh hai người dần dần biến mất, phía sau bọn họ, Lạc Vân Hải cùng Cừu Viêm Hải do dự theo sát, liếc nhìn nhau, có chút khó xử. Thở một hơi thật dài, Lạc Vân Hải nhìn về vị cung phụng này, cười khổ tiếng nói: “Trác đại ca kêu chúng ta hủy ngọc giản kia, không cho bất luận kẻ nào nhìn thấy, thế mà Khuynh Thành tỷ lại đem ngọc giản kia xem mấy lần, làm sao bây giờ?” “Ây... Gia chủ, cái này không sao chứ? Ria mép khẽ run, Cừu Viêm Hải suy nghĩ một chút, lại là mỉm cười lấy lắc đầu: “Ý Trác quản gia là, là không muốn sau này có người để mắt tới Sở cô nương. Hiện tại ngọc giản kia đã bị chúng ta tiêu hủy, Sở cô nương cũng không thể nào tự mình hại mình, không
có việc gì?”