"Vô Nguyệt!" Viên lão hít một hơi thật sâu, trầm ngâm thật lâu, mới thở dài nói: "Từ khi người nắm giữ vị trí tông chủ, hai tiếng sư phụ này, lão phu đã rất lâu không được nghe a!" Tà Vô Nguyệt hơi run run, đạm mạc gật đầu: "Đúng vậy a, bởi vì sư phụ đã từng nói, nhất tông chi chủ đứng đầu toàn tông, phải có bá khí chấp chưởng thiên hạ, không ai có thể áp đảo phía trên tông chủ. Hai tiếng sư phụ, chỉ tồn tại trong tâm, chứ không nên nói ra miệng như này. Sau này Ma Sách Tông chỉ có tông chủ Tà Vô Nguyệt cùng đại cung phụng Viên Hưng Cương, phụ tá lẫn nhau, chỉ thế thôi, không có phần tình sự đồ, tuyệt không được nói về phân tình sự đồ!" "Ngươi còn nhớ rõ những lời dạy bảo năm đó của vi sư, vậy ngươi hẳn phải biết, trước đại thế, lão phu sẽ không pha tạp bất cứ tia cảm tình nào ở bên trong!" "Hôm nay người thoái vị, Trác Phàm nể mặt lão phu, sẽ không đuổi tận giết tuyệt. Vừa đúng lúc lão phu muốn làm một việc, lúc trước lão phu từng đề cập với người, lão phu có một Bản Chân Quyết, có thể giúp người tranh thủ thời gian lĩnh hội một phen. Ngồi ở vị trí cao nhiều năm, lệ khí của người ngày càng hưng thịnh, lần này thoái vị ngộ đạo, chưa hẳn không phải là một chuyện tốt." Tà Vô Nguyệt lại nắm chặt quyền, nghiến răng nghiến lợi nói: "Sư phụ, ngài thật tuyệt tình như thế sao, thà giúp ngoại nhân bức ta thoái vị, lại không giúp ta bảo trụ danh vị tông chú?" "Không phải lão phu không giúp, mà Thiên ý chính là như thế, lão phu không giúp nổi.."
"Hừ, Thiên ý cái gì? Ngài cảm thấy Trác Phàm được đám lão già kia ủng hộ, không muốn có hại thực lực tổng môn, mới một mực nhượng bộ. Thế nhưng ngài có nghĩ tới hay không, vô quy củ bất thành phương viến. Nếu tông chủ Ma Sách Tông có thể dễ dàng bị soán vị đoạt quyền như thế, vậy tông quy còn tồn tại để làm gì, không phải chẳng mấy chốc sẽ trở thành một mớ lộn xộn sao?" Viên lão chậm chậm quay đầu lại, nhìn sắc mặt điên cuồng của Tà Vô Nguyệt, lại khẽ cười một tiếng, bất đắc dĩ lắc đầu: "Vô Nguyệt, người quả nhiên phải thoái vị. Từ xưa đến nay, người dẫn được tẩm mới có được thiên hạ, mặc kệ là lừa gạt cũng tốt, trộm cũng được, đầu tiên người phải hiểu được nhân tâm. Người có biết mấy trăm năm qua, vì sao lão phu thích ở lại tạp dịch phòng không? Nơi đó không chỉ là một nơi thanh tịnh, mà chính là bởi vì nó gần với nguồn gốc con người, gần nơi sâu thẳm nhất của nhân tâm. Người thượng vị thời gian quá dài, đã trở nên mê mang rồi, giờ là lúc nên lui ra tìm hiểu Đại Đạo Chân Đế đi thôi!" "Hừ, tìm hiểu cái gì, đại đạo là cái gì, không ai nói được rõ ràng, thế giới này chung quy là thực lực
vi tôn, đại đạo có giúp được thực lực cái gì chứ". Tà Vô Nguyệt hận hận giậm chân, hung tợn mắng to: "Đại cung phụng, ngươi Ở với đám tạp dịch thối kia quá lâu rồi, đã biến thành nhu nhược, không còn là đệ nhất nhân Ma Sách Tông trước kia bằng sức một minh chống lên cả tông môn. Chỉ là một tên Trác Phàm, mang một đám ô hợp tạo phản, người đã bị dọa cho sự thành như này, còn khuyên ta thoái vị, ngươi lĩnh hội từ cái thử Bản Chân Quyết quái dị kia của người được gì? Hừ, sư phụ, nói thật, pháp quyết người tự sáng tạo, ta nhất định không cảm thấy hứng thú. Trừ giả heo ăn thịt hổ, nó có tác dụng gì chứ? Ta chính là tông chủ Ma Sách Tông, chính là phải bày thực lực ra cho tất cả mọi người biết, để bọn họ kính phục, ta không muốn sống khom lưng giống như ngươi!"
Tà Vô Nguyệt rỐng to, chấn động đến màng nhĩ Viên lão đều đang không ngừng rung động, thậm chí hơi đau đớn, mái tóc trắng tiều tụy nghênh phong bay múa giữa cơn nộ khí của Tà Vô Nguyệt. Viên lão lại không có phản ứng, lấy tư cách một người sư phụ mà nhìn tên đệ tử mình đã phụ trợ nhiều năm, trong mắt chỉ có đầy vẻ mất mát, lẩm bẩm nói: " Bản Chấn Quyết, quả thật không nên truyền cho ngươi. Không biết bảo bối, xua đuổi như rác. May mắn còn có Trác Phàm, còn có Trác Phàm..." Viên lão chậm rãi xoay người, hơi nhắm mắt lại, chốc lát, lại lần nữa mở ra, lúc này, trong mắt không còn có bất kỳ thương cảm hay mê võng nào, chỉ còn sự sắc bén cùng nghiêm túc, uy nghiêm không ai bì nổi, lạnh lùng nói: "Đi ra đi, lý do thoái vị, ta đã nghĩ trước giúp ngươi!" Nói rồi, Viên lão lại lần nữa sải bước ra ngoài, cước bộ trầm ổn kiên định! "Sư phụ, sư phụ, người không thể làm như thế, ta là đồ đệ duy nhất của người mà..." Tà Vô Nguyệt vội vã rống to, nhưng không đợi hắn nói hết lời, Viên lão đã không chút do dự mở cánh cửa đi ra ngoài, sau đó nặng nề đóng lại. Sư phụ, sao người lại tuyệt tình như thế! Tà Vô Nguyệt nhìn chằm chằm cửa phòng đóng chặt, gắt gao cắn chặt hàm răng, song quyền nắm chặt, móng tay còn đâm sâu vào trong thịt. Lão tử đến cùng có điểm nào kém tiểu tử kia, thậm chí sư phụ đều từ bỏ mình... Tà Vô Nguyệt thở ra luồng khí nóng rực, tức giận đến toàn thân run rẩy, trong hai con ngươi chánh thức lộ ra sát ý! Một phương diện khác, Viển lão bước ra khỏi căn phòng, sắc mặt vẫn bình tĩnh, trong lòng lại có
vô tận thất lạc cùng nhói đau. Lúc trước, đệ tử cùng hắn dốc hết toàn lực vì tông môn, bây giờ đã thân hãm bên trong vòng xoáy danh lợi, không còn như năm đó, điều này làm hắn vừa tiếc hận lại vừa thất vọng. Hai người Trác Phảm thấy vậy liền vội vàng đứng lên, tiến ra đón, khom người cúi đầu: "Sư phụ!" "Ngươi sắp trở thành tông chủ, gọi ta là đại cung phụng đi, Ma Sách Tổng công tư rõ ràng, không luận tư tình!" Viên lão chậm rãi khoát khoát tay, cười khẽ nói, giọng điệu không khác năm đó dạy bảo Tà Vô Nguyệt chút nào.