.. Cho nên ta mới nói, gặp phải Thiên Địa Chính Nghĩa Tông là phiền phức lớn nhất. Trừ cao thủ trấn tông một tấc không rời tông môn, chiến lực mà bọn họ tùy tiện phải ra đều có thể tuỳ tiện nghiền ép bất kỳ hạ tam tông nào. Bây giờ bốn người chúng ta không khác gì phải đối mặt cả
một tông môn truy sát!" Trác Phàm nghiến răng nghiến lợi nói, trên đầu chảy đầy mồ hôi. Đan nhi nghe thế liền sợ hãi nói: "Trác đại ca, ta. ..chúng ta nên làm thế nào đây?" . "Yên tâm đi, có ta đây, các ngươi nhất định không có việc gì!" Trác Phàm tận lực nở một nụ cười an tâm, trong đồng tử, hai vầng sáng màu vàng thoáng hiện, hắn hét lớn: "Không Minh Thần Đồng tầng thứ hai, phá không!" Không gian ba động, giống như một viên sao chổi, bắn thẳng về phía kết giới. Phốc chốc chốc... Từng tiếng thổ huyết liên tiếp vang lên, mấy chục Hóa Hư cảnh liền tái nhợt
mặt, uể oải ngã xuống, rất hiển nhiên là bị thương nặng! Trác Phàm lập tức xông tới chỗ vừa bị công phá, thấy phía trên đã bị đánh ra vài vết nứt, liền vung lên cánh tay phải, hồng mang lóe bạo, hung hăng đấm mạnh. Chỉ là trong tích tắc, dưới trùng kích cường đại của Kỳ Lân Tí, kết giới kia phát ra tiếng răng rắc răng rắc, rồi xuất hiện vết rạn nứt càng rõ ràng, cuối cùng ầm vang một tiếngm nổ tung ra một lỗ hồng, sau đó lại có mười mấy tên Hóa Hư cảnh phun ra máu tươi, đổ sầm xuống đất, nhưng người còn lại run run thân thể, sắc mặt cực kì nặng nề, nhưng ấn quyết nơi tay lại không thay đổi chút
nào.
Đáng tiếc, Trác Phàm đã mở ra được một con đường ra. Kéo lấy tay Sở Khuynh Thành, Trác Phàm hét lớn một tiếng, "Đi mau!" bốn người vội vã thông qua lỗ hổng, bay ra phía ngoài. Triệu Đức Trụ tức giận tới mức giơ chân mắng to: "Đáng chết, tiểu tử này thế mà nắm giữ thần thông đặc biệt nhằm vào kết giới, kết giới này vậy mà vô dụng đối với hắn! Mấy người các ngươi bị ngu à, người ta chạy mất rồi, còn duy trì kết giới làm gì, còn không mau đuổi theo cho ta?" Nghe được lời này, những người kia mới phản ứng được, vội vàng rút lui kết giới, đuổi theo bốn người Trác Phàm. Gần 500 Hóa Hư cảnh tre già măng mọc truy đuổi sau lưng bốn người, uy thế cường đại như sóng lớn vỗ bờ, hung hăng đánh thẳng vào bốn người phía trước, làm bọn họ không ngăn được lo sợ. "Trác đại ca, bọn họ sắp đuổi kịp rồi, làm sao bây giờ?" Đan nhi quay đầu nhìn đằng sau, thấy từng khuôn mặt hung thần ác sát, gấp đến độ sắp khóc. Trác Phàm thản nhiên nói: "Toàn lực chạy đi, không nên quay đầu lại, chỉ cần ngươi hơi chậm một giây là người xong xong đời. Nhớ kỹ, tốc độ là sinh tử, không được quay đầu lại!" "Ừm!" Đan nhi sợ đến phát run, nhưng vẫn gắng nâng lên tinh thần, nỗ lực bay về phía trước. Bất chợt, trong tay Sở Khuynh Thành trống rỗng, Trác Phàm đã biến mất trước mắt nàng. Sở Khuynh Thành sững sờ, quay đầu lại, chẳng biết lúc nào, Trác Phàm đã dùng thân phía sau các nàng rất xa. "Trác Phàm, huynh. ." Sở Khuynh Thành hét to. Nàng cũng dừng chân lại, Trác Phàm lại lập tức
hét lớn: "Nhớ kỹ, không được quay đầu lại, toàn lực chạy đi!" "Khuynh Thành, hắn. ." Thủy Nhược Hoa cả kinh nhìn về sau, đã biết dự định của hắn. Sở Khuynh Thành ngậm nước mắt nhìn Trác Phàm, thấy ánh mắt kiên định kia, cuối cùng nàng cắn môi, kéo tay Thủy Nhược Hoa cùng Đan nhi, tốc độ không giảm phi đi, chẳng mấy chốc đã biến mất. Thủy Nhược Hoa giật mình hét lớn: "Khuynh Thành, người thật mặc kệ hắn sao? Hắn phải đối mặt 500 Hóa Hư cảnh, còn có cao thủ Dung Hồn cảnh!" "Ta muốn ở lại, nhưng ta không được làm thế. ."
Hai mắt Sở Khuynh Thành đỏ bừng, khóc không thành tiếng nói: "Ta quá yếu, ớt lại sẽ chỉ là vướng víu, ta thà rằng tận lực chạy trốn, đỡ cho hắn phải phân tâm, hắn mới có cơ hội thoát đi chỗ đó. Ta tin tưởng, dù là hiểm cảnh như thế, hắn nhất định có thể yên ổn thoát thân, nhất định. ." Sở Khuynh Thành phảng phất như nói với hai người Thủy Nhược Hoa, lại phảng phất như trấn an, vững tin vào Trác Phàm. Nhưng các nàng đều rõ ràng, chiến lực mà Thiên Địa Chính Nghĩa Tổng xuất động đã có thể san bằng bất kỳ một nhà hạ tam tông nào, tỷ lệ Trác Phàm sống sót được mười phần xa vời, các nàng chỉ là đang cầu khẩn kỳ tích mà thôi! Tay Sở Khuynh Thành kéo lấy hai người đang không ngừng run rẩy, nàng cúi đầu, bay thật nhanh, thế nhưng vì lo lắng mà nàng cắn đến chảy máu môi từ lúc nào không hay. Thủy Nhược Hoa nhìn mà đau xót, cố gắng trấn định nói: "Yên tâm đi, hắn nhất định không sao!" "Đúng vậy, Trác đại ca nhất định không có việc gì, hắn thông minh như vậy, lại mạnh như vậy!" Đan
nhi cũng lên tiếng an ủi. Sở Khuynh Thành cúi đầu, không nói gì, chỉ toàn lực phi hành. Nàng đương nhiên cũng hi vọng Trác Phàm không có việc gì, nhưng chỉ có chính năng mới hiểu, lời căn dặn cuối cùng mà không nhìn các nàng lấy một cái của Trác Phàm, có lẽ đại biểu, là vĩnh biệt. ..