Thật không hổ là nam nhân bằng sức một mình, quét ngang thượng tam tông, lúc trước Triệu Đức Trụ hồi tông kể lại mọi việc, chúng ta còn không tin. Bây giờ xem ra, quả nhiên là truyền ngôn không giả a! Nhất thời, mọi người châu đầu ghé tai, trong giọng nói đều là sự tán thưởng cùng kinh dị. Nhưng Triệu Đức Trụ ở một bên nghe lấy, tức đến phát nổ, song quyền nắm chặt lại. Hôm nay hắn dẫn người đến đây vây quét Trác Phàm, là muốn giết chết hắn, không phải bày sân khấu cho hắn. Đám gia hoả này thật không có lập trường, sao có thể tán phục địch nhân như thế chứ, còn mẹ nó, hắn là tiểu tử ma đạo mà! "Mấy người các ngươi đủ chưa, chính mà bất lưỡng lập, có biết hay không?!" Triệu Đức Trụ hét lớn
một tiếng, rồi nổi giận đùng đùng chỉ Trác Phàm, cắn răng nói: "Tất cả mọi người cùng tiến lên, lấy đầu tiểu tử này, thế thiến hành đạo!" Mọi người sững sờ, rồi ngay lập tức khôi phục bản tính, cùng hét lớn một tiếng, xông hết tới Trác Phàm. Toàn thân chính khí lẫm nhiên, trở thành những dũng giả không sợ sinh tử.
Trác Phàm cười lạnh: "Đúng vậy, lấy đầu ta, thật là thế thiên hành đạo. Những mà cũng có một kẻ luôn mồm nói thế thiến hành đạo, lại đi núp ở phía sau, như lúc trước vậy, hai mươi người đệ tử trọng thương, tất cả đều hung hãn không sợ chết, xông lên trước nhất. Nhưng sau cùng, lúc lĩnh công, còn không phải là người sống hưởng thụ? Các ngươi phải cân nhắc cho thật tốt, muốn làm bia đỡ đạn, hay là làm công thần!" Đột nhiên, chúng nhân trì trệ thân thể, tất cả đồng loạt dừng lại. Sau đó người nhìn ta, ta nhìn ngươi, đều không có ai dám xông về phía trước nữa. Sau khi được Trác Phàm đề điểm, mọi người nhìn người anh em bên cạnh, chân cmn thành nói: "Huynh đệ, người xung phong đi, ta ở phía sau trợ trận cho ngươi :v!" "Ngươi nói hay lắm, muốn dể lão tử làm pháo hôi cho ngươi? Hừ, không có cửa đâu!" Trong mắt tất cả đều có một ý vị mới, tất cả đều không tự chủ mà bắt đầu tính toán nhỏ nhặt, đã không còn hung hãn không sợ chết, không não xông loạn như lúc trước. Trác Phàm cười khinh miệt, thỉnh thoảng tay hắn lại không tự chủ được mà đưa lên che lên bụng dưới, bàn tay súng máu, sắc mặt hơi trắng lên. Hắn đã trọng thương, nếu nhiều người như vậy lại cùng nhau tiến lên, đừng nói mấy trăm, chỉ cần mười người thổi, hắn sợ khó có thể gánh vác. Nhưng dựa vào kế châm ngòi ly gián, cầu lên tự dục nơi đáy lòng của mọi người, Trác Phàm biến
mấy thành con cọp giấy, dù biết hắn đã trở nên yếu ớt, nhưng vẫn có thể làm cho mấy trăm cao thủ giật mình, không dám di động mảy may. Nếu để người khác thấy được, nhất định sẽ cười đến rụng răng. Đường đường mấy trăm cao thủ, vậy mà không làm gì được một người bị trọng thương, thật là kỳ tích...
Triệu Đức Trụ thấy thế liền tức bực giậm chân, mắng to: "Đám không có tiền đồ, sợ cái gì, hắn đã không trụ được rồi, mau xông lên đi. Người lấy được đầu hắn, lão tử sẽ bẩm báo tông chủ, thỉnh công cho hắn!". Hắn vừa dứt lời, liền có đệ tử liếc xéo nói: "Ừm... Vậy sao ngươi không lên?" Triệu Đức Trụ trì trệ, bờ môi hơi run run, bị nghẹn đến á khẩu không trả lời được. Ta lên? Tiểu tử này thần thông quảng đại, quỷ kế đa đoan, dù bấy giờ hắn đã uể oải, nhưng ai mà biết được hắn còn có hậu chiểu gì, lão tử không phải là chưa xem hắn động thủ, trận với Diệp Lân, hắn đùa bỡn đối phương đến tan nát đấy. Lão tử cũng muốn lên lắm, nhưng chỉ cần trúng kế một lần thôi là cái mạng nhỏ khó giữ, làm sao ta dám lên? Lão tử vẫn chưa muốn chết đâu! Kéo nhiều người các ngươi như vậy tới, không phải là để các ngươi lên sao? Nếu không, ta cần các ngươi làm méo gì? Còn mọi người, thấy người cầm đầu này đều không lên, càng không dám chắc sẽ giết được Trác Phàm, lại thất vọng, đã không ai nguyện ý đi làm chim đầu đàn. Kết quả là, 500 cao thủ Thiên Địa Chính Nghĩa Tông giống như đám ngu ngốc, cứ đứng một chỗ,
mắt lớn trừng mắt nhỏ với Trác Phàm, lại không có bất kỳ cử động gì. Triệu Đức Trụ tức giận đến toàn thân run rẩy, Trác Phàm nở nụ cười hớn hở, cảm thấy hơi nhẹ nhõm đi, bây giờ hắn không cầu có thể thoát thân, hoặc là một hơi đánh bại 500 cao thủ. Hắn chỉ hy vọng, hắn có thể ngăn chặn 500 người này, tranh thủ thời gian cho mấy người Sở Khuynh Thành đào tẩu là được. Cho nên, tuy nội tạng đang nóng rực như bị hỏa diễm đốt cháy, đau đớn khó nhịn, một cục máu kẹt ở ngực, khiến hổ hấp thống thông, Trác Phàm vẫn Cổ đứng đó, lại có
thể chấn nhiếp tất cả mọi người! Bỗng nhiên, một chuỗi dài tiếng vỗ tay vang lên, theo đó là một tiếng cười khẽ: "Ha ha ha... Mặc dù là con cọp giấy bị thương nặng, lại chỉ dựa vào một câu nói, thành công chấn nhiếp 500 tu giả Thiên Địa Chính Nghĩa Tông ta tại chỗ, quả nhiên là đáng quý. Khó trách Triệu Đức Trụ hội tông nói tương lai người sẽ có khả năng cao là họa lớn của chính đạo ta, xem ra hắn nói không ngoa. ."