Đại Quản Gia Là Ma Hoàng (Dịch Full)

Chương 1346 - Chương 1360: Tam Đại Trí Tinh Cùng Ra Tay

Đại Quản Gia Là Ma Hoàng Chương 1360: Tam đại trí tinh cùng ra tay

“Gia chủ, ngài vậy mà không chút cuống cuồng nào a!” Trong một tòa đại sảnh trang nhã, Lãnh Vô Thường thỉnh thoảng gõ nhẹ bát trà, giương mắt nhìn Lạc Vân Hải đang ngồi phía trên, hắn cười khẽ một tiếng nói. Cười khẽ một cái, Lạc Vân Hải trấn tĩnh dị thường, từ chối cho ý kiến nói: “Lãnh tiên sinh đã nói như thế, chắc là đã có tính trước, còn cần ta phải lo lắng gì đâu?” “Ha ha ha... Cũng nhờ gia chủ nâng đỡ, đối Lãnh mô tín nhiệm có thừa a!” Trong lòng cảm động,

Lãnh Vô Thường thở dài một hơi, trên mặt lộ ra nụ cười vui vẻ. Kẻ sỉ chết vì tri kỷ, qua nhiều năm như vậy, Lạc Vân Hải luôn tín nhiệm bọn họ, để cho đám lão gia hỏa bọn họ rất là vui mừng, thề sống thề chết báo đáp! Lạc Vần Hải giương mắt nhìn hắn, không nói gì thêm, chỉ là khóe miệng hơi vểnh lên, cúi đầu tiếp tục thưởng thức trà thơm. Chỉ trong một lát, một đoàn tiếng bước chân vang lên, âm thanh hét to của Lệ Kinh Thiên cũng vang vọng ngoài cửa: “Khởi bẩm gia chủ, người đã được bọn ta đón vào!" "Mau mau cho mời!” Trước mắt sáng lên, Lạc Vân Hải đứng dậy, mừng rỡ kêu lên. Lãnh Vô thấy hắn như vậy thì mỉm cười, cũng đứng dậy theo. Lúc này, của phòng mở ra, dưới sự dẫn dắt của Lệ Kinh Thiện, đám người Bạch cung phụng đã đi

đến đại sảnh, khi nhìn thấy Lạc Vân Hải liền vẻ mặt cảm kích bái tạ: “Đa tạ ân cứu giúp của Lạc gia chủ!”

“Các vị khách khí, mau mau đứng lên!” Vội vã khoát tay đem mọi người đỡ dậy, vẻ mặt Lạc Vân Hải cảm thán nói: “Lạc gia chúng ta là do một tay Trác đại ca chống lên, các ngươi lại là tâm phúc của Trác đại ca, thì chúng ta cũng là người một nhà. Đã biết các người gặp nạn, bản gia chủ há có thể không cứu giúp? Dù nói thế nào đi nữa, chúng ta cũng là chiến hữu từngkề vai chiến đấu cùng nhau nha, ha ha ha...” Tiếng cười to cởi mở của Lạc Vân Hải truyền vào tai tất cả mọi người, lại để cho bọn người xấu hổ mà cúi thấp đầu. Vậy mà, lúc trước bọn người còn hoài nghi độ tin cậy của Lạc gia, nhưng bọn hắn vạn lần không nghĩ tới, Lạc gia gia chủ này vẫn trượng nghĩa như thế, chỉ bởi vì bọn họ có quan hệ với Trác Phàm, mà ra tay cứu mạng bọn họ. Phải biết, nếu Lạc gia làm như vậy, chẳng khác nào là làm địch với tam tông, có mầm họa diệt môn

a!

Nghĩ tới đây, trong lòng mọi người càng thêm hổ thẹn, Bạch cung phụng dẫn đầu tiến lên trước

một bước, lần nữa bái về phía Lạc Vấn Hải: “Lạc gia chủ, lần này là chúng ta liền lụy các ngươi. Vốn các ngươi sẽ không bị cuốn vào thị phi của tam tông, nhưng bây giờ...”. “Ai, Bạch lão đừng nói như vậy. Từ khi bắt đầu có người muốn đối phó với Trác đại ca, thì Lạc gia ta liền đã bị cuốn vào bên trong!”. Trong mắt lóe lên tinh mang, sắc mặt Lạc Vân Hải nghiệm lại, khí phách nói: “Lúc trước khi ta kế vị gia chủ từng lập lời thề nặng, địch nhân của Trác đại ca cũng là kẻ địch của toàn bộ Lạc gia. Không

quản hắn là ai, mạnh cỡ nào, Lạc gia ta sẽ hết lòng ủng hộ Trác đại ca đến cùng!” Thân thể chấn động, mọi người nhìn khuôn mặt kền định của Lạc Vân Hải, trong lòng liền sợ hãi thán phục. Đây là tình nghĩa như thế nào, mới có thể làm cho một gia tộc dốc sức làm tất cả vì một người như thế, thà rằng cơ nghiệp tích lũy bấy lâu nay bị phá hủy trong nháy mắt, cũng muốn chống đỡ người kia đến cùng. Khó trách lúc trước Trác quản gia tình nguyện bỏ đi vị trí Tông chủ cũng muốn trở về nơi này, thì ra mỗi một người nơi đây đều đáng giá để hắn lưu luyến. Trong lúc nhất thời, bọn người Bạch cung phụng vừa tán thưởng vừa hâm mộ, dù sao chỗ đáng để thuộc về như này, cho dù lúc trước bọn họ Ở Ma Sách Tổng thời gian dài như vậy cũng vẫn không có cảm giác gì a! Nói cho cùng, tất cả mọi người ở Ma Sách Tông chỉ vì lợi ích mà kết hợp, mà Lạc gia mới là chỗ tập hợp nhân tâm chân chính! Lúc này, trong nháy mắt mọi người đã hiểu được, vì sao lúc trước Trác quản gia nóng lòng sốt ruột muốn về nhà... Rầm rầm rầm! Bỗng nhiên, từng tiếng bạo hương vang bên tai đám người, đến thiên địa đều chấn động không ngừng, tòa đại sảnh này cũng kẹt katj rung động, phảng phất như muốn sụp đổ. Mọi người giật mình, không hiểu chuyện gì đang xảy xa, lông mày Lạc Vân Hải cũng nhíu lại, quay đầu nhìn về phía Lãnh Vô Thường đang đứng một bên, trong mắt mang theo vẻ hỏi thăm.

Cười khẽ một tiếng, Lãnh Vô Thường thờ ơ khoát tay: “Ha ha ha... Chư vị dừng vội, là đám truy binh đang tấn công trận thức phòng thủ của chúng ta, không có gì đáng ngại!” “Truy binh? Là 100 cao thủ Hóa Hư cảnh kia sao?” Sợ hãi cả kinh, lúc này Thích cung phụng kêu lên: “Nhưng mà, trận thức bình thường đều vô dụng với cao thủ Hóa Hư cảnh a!”

Lời vừa nói ra, bọn người nghe thấy vậy, sắc mặt cũng ngưng trọng lên, làm ra chuẩn bị tùy thời ứng chiến. Liếc nhìn nhau hai người Lãnh Vô Thường cùng Lạc Vân Hải cùng cười to một cái, quăng cho mọi người một ánh mắt trấn an: “Yên tâm đi, lão phu đã sớm tính ra các vị sẽ mượn đường Thiên vũ, dự định rời khỏi Tây Châu, cho nên từ ba tháng trước, ta liền cho người bố trí trận pháp công thủ ở chỗ này, mười tám chỗ, đều là trận thức cấp bảy trở lên, mà lại tất cả đều dùng Thánh Linh Khoáng để bố trí, lại thêm bọn người Lệ lão ở bên trong phòng bị, 100 tên sâu kiến bọn hắn, đi lên cũng không có tác dụng gì?” 100 tên... Sâu kiến? Không khỏi sững sờ, một người liếc nhìn lão giả này một chút, trong lòng âm thầm tắc lưỡi. Lão gia hỏa này là ai a, 100 cường giả Hóa Hư cảnh thế mà trong mắt hắn chỉ là 100 tển sâu kiến, khẩu khí thật cuồng vọng! Lại nhìn tu vi của hắn, bất quá cũng chỉ là Thần Chiếu cảnh, cũng không có gì đặc biệt, chẳng lẽ lại giống như đại cung phụng, lại là một nhân vật giả heo ăn thịt hổ, thật ra là một tuyệt thế cao thủ? Sau đó mọi người lại quay ra đằng sau nhìn xem, quả nhiên, Lệ Kinh Thiên đã không thấy đâu, hẳn là đã đi ra ngoài phòng ngự

Bình Luận (0)
Comment