Nhìn người thanh niên kia, Trác Phàm trầm ngâm nửa ngày, nghi ngờ gãi đầu, cuối cùng nói: "Chúng ta từng gặp nhau sao, sao ta chẳng có ấn tượng gì vậy?" Thanh niên kích động đến run rẩy nói: "Trác Phàm...A không, Trác tiên sinh, ngài chưa từng gặp ta, nhưng ta biết ngài!". Rồi hắn đầy hưng phấn đi đến gần Trác Phàm, lại không nói lên lời, hai mắt
mở to nhìn chằm chằm vào Trác Phàm. Trác Phàm càng thêm kỳ quái: "Ngươi là ai vậy, người biết ta sao?" "Song Long hội đó, Trác tiên sinh!" Nói tới đây, hắn lại nghĩ tới những sự tích gây đầy kích động ngày đó, thanh niên kia rung động hoa chân múa tay, run rẩy nói: "Lúc đó ta là đại biểu quan chiến của Khuyển Nhung Quốc, trên khán đài, ta tận mắt nhìn thấy ngài một quyền xử lý toàn bộ đệ tử Ngự Thú Tông, sau đó dẫn dắt đệ tử hạ tam tông trở thành đệ nhất đệ tử toàn bộ Tây Chầu, lúc đó ta quả thực kích động đến lệ nóng đầy mặt a. Trác Phàm ngơ ngơ ngẩn ngẩn, tỉ mỉ suy nghĩ một hồi, cuối cùng hiểu ra, nguyên lai tiểu tử này ngồi xem hắn, khó trách hắn không có ấn tượng. Lúc đó nhiều người như vậy ngồi chung một chỗ, hắn có thể nhận ra mới là lạ. Hắn lại kinh nghi nói: "Tiểu tử, ngươi là lục vương gia của Khuyến Nhung Quốc đó hả?"
"Không sai!" Lục vương gia cao hứng bừng bừng đáp, nói chuyện với Trác Phàm mà hết sức kích
động, dường như nói với hắn một cầu thôi đã là kiểu ngạo suốt đời. "Ngự Thú Tông là tổng môn trấn quốc của các ngươi mà, vì sao ta toàn diệt bọn họ, ngươi kích động đến mức này?" Lục vương gia lại khinh thường nói: "Cái gì mà tông môn trấn quốc, chỉ là thái thượng hoàng trên đầu chúng ta mà thôi, đệ tử bọn họ bình thường làm xằng làm bậy Ở Khuyển Nhung, cũng không ai dám quản. Cho nên bọn họ thế nào, ta đều không quan tâm, mà một quyền kia của Trác tiên sinh thật sự là hả giận a!" Trác Phàm gật đầu, thản nhiên nói: "A. .. ra là có hiềm khích, vậy cũng chớ dùng bốn chữ xằng làm bậy, ngươi cũng chưa chắc tốt hơn bọn chúng bao nhiêu đâu!" Lục vương gia ngại ngùng cười cười, vẫn vui lòng phục tùng: "Trác tiên sinh dạy rất đúng, bình thường ta xác thực cũng bỏ bê quản giáo thủ hạ, sau này tuyệt đối sẽ không để xảy ra chuyện như vậy!" "Ngươi có quản hay không có liên quan gì ta?" Trác Phàm bất đắc dĩ trợn mắt nói. Nghe lời này, lục vương gia không chút bất mãn, mà rất ôn tồn gật đầu: "Đúng đúng đúng, Trác tiên sinh là người làm đại sự, sao có thể quan tâm chút bệnh vặt ấy. Nhưng Trác tiên sinh đã nói, vậy bản vương nhất định sẽ sửa chữa!" Nói rồi, lục vương gia đột nhiên xoay người, nhìn về phía bốn lão đầu, nghiêm túc nói: "Kim cung phụng, người truyền lệnh xuống, sau này người người phủ bản vương không được phép nhiễu dân, nếu có phát hiện, giết không tha, nếu không, chúng ta có gì khác biệt đám khốn kiếp Ngự Thú
Tông kia? Để Trác tiên sinh coi chúng ta như thế nào?" "Vâng!" Kim Bất Hoán vội vàng khom người đáp. Sau đó nhìn Trác Phàm, cười khổ thở dài. Thực, lục vương gia ham chơi, bỏ bê quản lý chuyện trong phủ, đã không phải một ngày hai ngày, bệ hạ cũng thường xuyên dạy bảo hắn, cố gắng làm nhieeuf chính sự, nhưng hắn không nghe. Vậy mà chỉ một câu của Trác Phàm, còn không phải đường đường chính chính dạy bảo, còn là lời
mắng, hắn lập tức chỉnh đốn thủ hạ, đây chính là lực lượng của thần tượng a! Trác Phàm nhìn hắn, cảm thấy bất đắc dĩ, lão tử có nói cái gì hay lắm sao? Lục vương gia trầm ngâm một hồi, đột nhiên hưng phấn nói: "Trác tiên sinh, vài ngày trước ta nghe nói ngài bị ngộ hại, ta còn khóc ròng ròng mất vài ngày, phúng viếng ngài, không tin ngài cứ hỏi bọn họ!" Rồi còn sợ Trác Phàm không tin, hắn kêu bốn lão gia hỏa cùng làm chứng, bốn người liên tục gật đầu nói: "Phải phải phải. .", cam đoan chủ tử của bọn họ thật sự là fan ruột của ngài a! "Nhưng mà sao ngài lại ở đây, chẳng lẽ là truyền ngôn có sai?" Lục vương gia nhíu mày, lại nghi ngờ nói. Trong mắt Trác Phàm trần trụi lóe lên một đạo hàn mang, hung ác nói: "Muốn mạng của lão tử sao, không dễ vậy đâu!" Lục vương gia chấn động, nhìn khuôn mặt lạnh lùng kia, càng thêm sùng bái, sau đó chỉ vào Trác Phàm, quay đầu nhìn về phía bốn lão đầu nói: "Có trông thấy không, đây chính là Trác tiên sinh, để nhất nhân Song Long hội, thần tượng của bản vương, có quá để ngưỡng mộ noi theo hay không?" Bốn người liếc nhìn nhau, đều rực rỡ cười gật đầu: "Vâng vâng vâng, rất đáng, rất để. ." Nhưng bốn người bọn họ lại đầy bất đắc dĩ, cao tuổi rồi, vì để chủ tử hài lòng, còn phải đi thần
tượng chung với hắn, đây thật quá không mất mặt mà. Không chỉ là bọn họ, đến cả Trác Phàm, đối mặt fan điên cuồng này, cũng rất xấu hổ, hắn đành cất bước đi ra ngoài, cái gọi là không đánh mặt người đang tươi cười, dù hắn vừa mới nghĩ tìm người trút giận, nhưng bây giờ bị lục vương gia điên cuồng mê luyến, hắn thật không thể gây khó với người này. Người ta là sùng bái ngươi, chứ không phải muốn tìm người gây hấn, ngươi làm sao có thể xuống tay a, thôi thì mau rời khỏi chỗ thị phi này vậy. Lục vương gia lại quýnh lên, vội vàng ngăn trước mặt hắn, cả kinh nói: "Trác tiên sinh, ngài muốn đi đâu vậy? Thật vất vả mới đến chuyến Khuyển Nhung một chuyến, dù nói thế nào cũng phải để ta tận tình nghĩa chủ nhà chứ!" Trác Phàm bật cười nói: "Ách, không cần, chỗ này không có thứ ta cần, ta đi đấy!" Nói xong liền muốn tiếp tục rời đi.