Thuộc hạ liều mạng trở về báo tin cho ngài, mong điện hạ nhanh chóng rút lui, bọn họ sắp đánh tới. ." Hắn mới nói đến đây, một tiếng vang ngút trời lại phát ra, cuồng phong cuồn cuộn không ngừng cuốn tới, nổi lên đầy trời cát bụi. Chờ cát bụi tán đi, hiện ra hai bóng người nam tử dương dương tự đắc đi tới, còn chuyện trò vui vẻ, không bởi vì đây là thái tử phủ mà phải cẩn thận rụt rè. "Lục vương gia, là phương hả!". "Yên tâm đi, Trác tiên sinh, tuyệt đối là phương này, không thể sai được. Lần trước ta nhìn thấy chỗ kỳ lạ ở thái tử phủ, chính là một chỗ đầm nước!" Lục vương gia vừa dẫn đường, vừa hì hì cười nói: "Đây chính là kỳ cảnh a, lần trước ta muốn chỗ này, nhưng mà đại ca không cho, phụ hoàng còn giúp đỡ hắn, nói là trọng địa thái tử phủ, không thể tùy tiện ban cho Thần Vương, không hợp lễ, ta đành chịu." Trác Phàm gật đầu, cũng tán đồng nói: "Đúng vậy, đây cũng không phải là vấn đề biệt viện gì cả,
mà là vấn đề danh hào thái tử, nếu tùy tiện ban hết đồ từ chỗ thái tử cho người khác, há không phải là muốn phế thái tử? Cho nên dù Hoàng đế Khuyển Nhung có thương yêu người, cũng không có khả năng làm chuyện hoang đường như thế, ảnh hưởng ổn định quốc gia!" "Ừm, Trác tiên sinh nói có lý!" Lục vương gia gật đầu, rất nhanh lại sững sờ nói: "Nhưng mà chúng
ta xông tới như vậy, liệu có ảnh hưởng danh vọng của đại ca không? Dù nói thế nào, hắn cũng là thái tử, viện tử cũng không thể để mặc người ta hủy mất, chuyện này. ." Trác Phàm bình thản nói: "Cái này có ăn thua gì so với chuyện của ta?" Lục vương gia khẽ giật mình, ngày sau đó hứng phấn nói: "Phải nha. ." Cứ như vậy, hai người một trước một sau, chậm chậm đi tới đình nhỏ, cứ như đến du lịch, trái xem phải xem, không thèm quan tâm chủ nhân nơi này! Không thèm quan tâm, trần trụi bỏ qua! Thái tử giật mình mắng to: "Lão lục, ngươi làm gì đấy, muốn tạo phản à, sao người dám dẫn người đánh thái tử phủ của ta?". "Ách, không phải, đại ca, là thần tượng của ta đến, ta muốn tận tình địa chủ hữu nghị. Chỗ huynh không phải có thiên hạ kỳ cảnh à, ta dẫn hắn tới xem!" "Xem bà nội ngươi!" Thái tử tức giận đến nổ phổi, hét lớn: "Nơi này là thái tử phủ, chỉ bởi vì lý do với vẩn như thế, các ngươi hủy một nửa viện tử của bản điện chủ, người quá vô pháp vô thiên rồi!" Nhưng mà, Trác Phàm cùng lúc vương gia lại không có ai để ý tới hắn gào thét, Trác Phàm vẫn nhìn chung quanh nơi này, chau mày nói: "Nơi này cũng không có gì kỳ lạ a, ngươi nói kỳ cảnh ở đâu?" "Ngay ở trong hồ phía trước, tuyệt đối là kỳ cảnh thiên hạ hiếm có. Trác tiên sinh, lần này ta tuyệt sẽ không để ngài thất vọng, hắc hắc hắc. ." Lục vương gia cười lấy lòng. Thái tử thấy hai người như thế, lại càng giận sôi lên, hai tiểu tử này, đều không ai để ý hắn a! Bên cạnh hắn, Liên Nhi nhìn thấy Trác Phàm đến, ánh mắt như tro tàn bỗng xuất hiện lên hào
quang, thì thào nói: "Trác Phàm... Ngươi... Ngươi là Trác Phàm?" "Ừm, ngươi là. ." Trác Phàm kỳ quái nhìn nàng, trong lòng lại đầy nghi hoặc, gặp ở đâu đấy, nhìn quen mắt thế, lần này thì hắn nhớ được, gật đầu nói: "A. .. khuê nữ của Thác Bạt Thiết Sơn, Thác Bạt Liên Nhi, đã lâu không gặp, gần đây có khỏe không?" Thác Bạt Liên Nhi nở nụ cười nhạt, bất đắc dĩ thở dài, không nói thêm lời nào. Trác Phàm thờ ơ nhún nhún vai, sau đó đi tới bên hồ, cũng không nhìn bất kỳ người nào nơi này, chỉ là sâu xa nói: "Xem ra không quá tốt, nhưng mà cũng chớ để ý, ta chỉ tùy tiện hỏi thôi. Ai, lục vương gia, kỳ quan đâu?" "Trác tiên sinh, chính là cái hồ này!" Lục vương gia hấp tấp đi tới, chỉ xuống phía dưới, Trác Phàm
nhìn xuống dưới, vẫn chẳng để ý ai cả. Liên Nhi không khỏi cảm thấy tức giận. Người này làm sao mỗi lần gặp đều như vậy, đều không coi ai ra gì như thế chứ? Nhưng mà, có lẽ chính là bởi vậy, mới làm cho tất cả những người từng gặp hắn đều nhớ mãi không quên a! Ví dụ như mấy bé gái như nàng :. Liên Nhi si mê nhìn Trác Phàm, trong mắt xuất hiện một tia nhu sắc hiếm có. Không chú ý tới thái tử phi của mình, sắc mặt thái tử lúc này đã trầm đến mức đen như than, toàn thân tức giận tới phát run, hắn nhìn về phía thị vệ, lạnh lùng nói: "Đi triệu tập cung phụng thái tử phủ đến đây, ta muốn tiểu tử không coi ai ra gì này chết không có chỗ chôn, để hắn biết cái giá khi hủy thái tử phủ của ta!" "Vâng!" Người kia khom người, lập tức rời đi, Trác Phàm còn không biết chuyện ở đây, vẫn nhìn tới
nhìn lui cái mặt hồ. Thác Bạt Lưu Phong còn đang bị trói, suy nghĩ rất nhanh, bất chợt rống to: "Trác Phàm, thái tử phái người đi mời cao thủ đến, mau dẫn muội muội ta chạy khỏi nơi này, vĩnh viễn đừng quay lại Khuyển Nhung!" "A, đây là ai vậy?" Trác Phàm sững sờ, quay đầu nhìn nơi phát ra giọng nói. ..