Chín lão đầu lần lượt đáp xuống, vẻ mặt đầy kiệt ngao nhìn về phía ba người. Một lão giả tóc bạc mặt hồng hào, khí thế mạnh nhất tiến lên một bước, lạnh lùng nói: "Hừ, lại dám đến thái tử phủ quấy rối, mấy người các ngươi quả thực không muốn sống. Đúng rồi, thái tử điện hạ đâu?"
Thác Bạt Lưu Phong trì trệ, không nói gì, chỉ sốt ruột nhìn bọn họ, trên trán đã đầy mồ hôi lạnh. Không cần tám người còn lại, chỉ riêng lão nhân cầm đầu thôi, hắn đã nhìn ra đó là Thần Chiếu đỉnh phong, đã nửa chân đạp đến Hóa Hư cảnh.
Có lẽ không tới một hai năm nữa, vị này sẽ tu đến cao thủ Hóa Hư cảnh, sẽ trở thành truyền thuyết đỉnh phong của đế quốc, là cường giả đứng đầu!
Có những cao thủ này ở đây, hôm nay ba người bọn họ thật sự là chắp cánh cũng khó thoát. Vừa nghĩ đến đây, Thác Bạt Lưu Phong than thở, một trái tim đã chìm vào đáy cốc băng lãnh.
Thật không biết lần này Trác Phàm đột nhiên xuất hiện, đến cùng là hạnh hay bất hạnh!
Nói hạnh, là bởi vì hắn đến, thái tử mới tạm thời không cưỡng chiếm bé Liên Nhi; nhưng nếu nói bất hạnh, lại bởi vì hắn xuất hiện, Thác Bạt gia bọn họ chẳng hiểu ra sao lại phạm phải tội lớn ngập trời vì đã hành hạ, đánh đập thái tử, tội ngang cỡ tạo phản, đã chẳng còn bất kỳ đường sống nào.9
Thác Bạt Liên Nhi cũng hiểu được chuyện này, hai mắt không tự chủ được nhìn Trác Phàm, hắn vẫn đang nhíu mày trầm tư, còn chưa ý thức được tình cảnh nguy hiểm bây giờ, nàng chỉ biết ai thán!
Thấy ba người không mở miệng, lão giả kia lần nữa hét lớn, tiếng hét đinh tai nhức óc: "Lão phu hỏi các ngươi, thái tử điện hạ đâu?"
Thác Bạt Lưu Phong run lên sắc mặt càng khó, không biết nên nói thế nào cho tốt.
Thác Bạt Liên Nhi chợt lạnh lùng chỉ chỉ chỗ thái tử, bình tĩnh: "Thái tử ở đó, không biết các ngươi còn có thể nhận ra hay không?"
Nhìn thân ảnh đã ngã trên mặt đất, nước mắt chảy ngang, khuôn mặt biến dạng, tất cả đều sửng sốt thốt lên: "Đó, đó. . . Đó là thái tử?"
Sao lại thế, buổi sáng hôm nay Thái Tử Gia còn phong lưu phóng khoáng, anh tuấn tiêu sái, sao bây giờ lại thành bộ dáng này. Ánh mắt sưng như bánh bao, mũi lệch ra hẳn một bên, cả hàm răng trắng noãn trong miệng thì hoàn toàn biến mất.
Nếu không phải Thác Bạt Liên Nhi xác nhận đúng là hắn, bọn họ thật không ý thức được, đây chính là Thái Tử Gia của bọn họ!
Ngây ngốc sững sờ nửa giây, lão giả cầm đầu mới điên lên, rống to: "Không sai, là khí tức của thái tử. Sao lại thế. . . sao có người dám can đảm làm thái tử bị thương thành như này? Quả thực không muốn sống!"
Nộ khí xông thẳng lên trời, đám lão gia hỏa kia đều tức giận nhìn về phía ba người bọn họ, nghiến răng nghiến lợi nói: "Nói, là ai làm? Lão phu lột da dóc xương hắn, để hắn chết không có chỗ chôn!"
Hai huynh muội Thác Bạt Lưu Phong cứng cả người lại, bị khí thế cường đại của chín người này áp cho không thở nổi, hoảng hốt không thôi, chỉ có Trác Phàm vẫn đắm chìm trong suy nghĩ, như thể chẳng có liên quan gì, không nói một lời!
Liên Nhi chợt hét to: "Các vị cung phụng, tất cả đều do ta, không liên quan người khác, muốn giết cứ giết ta đi!"
Thác Bạt Lưu Phong giật mình, vội vàng nói: "Muội muội, ngươi. . ."
"Được rồi, ca ca!" Liên Nhi chặn lời hắn, trong mắt mang một tia bi thương, cười khổ nói: "Xác thực tất cả đều là do ta, không sai, người Thiên Vũ thường nói hồng nhan họa thủy, trước kia ta không phục, nhưng bây giờ xem như triệt để cảm nhận được, nếu không có ta, Thác Bạt gia chúng ta sao lại bị ép đến tình cảnh như vậy? Tất cả đều bắt nguồn từ ta, phải để ta kết thúc. . ."
Giọng điệu Liên Nhi réo rắt thảm thiết, trong mắt đều là vẻ tuyệt vọng, Thác Bạt Lưu Phong nghe mà hai mắt run run, song quyền hung hăng nắm chặt lại, nghiến răng nghiến lợi, lại không có cách nào.
Hắn hiểu được, Liên Nhi muốn lấy mạng đổi lấy bình an cho cả nhà, cho Thác Bạt gia tộc, không, gia tộc đã xong rồi, nàng là muốn tranh thủ một chút sinh cơ cho mình và Trác Phàm. Muốn hai người bọn họ tạm thời giữ được tính mạng khỏi tay 9 vị cung phụng, lập tức thoát khỏi nơi đây.
Còn hắn . . thân là huynh trưởng, lại há có thể để mình muội muội của che gió chắn bão trước mặt. . .
Thác Bạt Lưu Phong nhìn sang Trác Phàm, giận dữ hét: "Trác Phàm, tên vương bát đản ngươi, tự mình xông ra họa, lại để một nữ nhân chịu tội thay ngươi, ngươi có còn là nam nhân không?"
Liên Nhi giật mình, vội vã kêu lên: "Đại ca!" Nàng đã chủ động ra mặt kết thúc việc này, vì sao còn muốn dính dáng đến Trác Phàm?
Ánh mắt Thác Bạt Lưu Phong đầy kiên định, trọng thương thái tử không phải là chuyện nhỏ, là tội tạo phản, đại tội bực này, tuyệt không thể để Liên Nhi đi chịu, nếu không chỉ có một con đường chết. Chỉ có Trác Phàm ra mặt, mới có thể gánh trọng tội này, huống hồ đây cũng là do hắn tạo thành.
Nghe thế, chín vị cung phụng mới chú ý tới Trác Phàm. Lúc trước Trác Phàm yên lặng không nói lời nào, chín người này gần như đã quên mất ở đây còn có hắn.
Bây giờ chú ý tới, chín người đều run lên.
Thần Chiếu bát trọng cảnh, thực lực cũng thật mạnh a!
Lão giả cầm đầu cười tà dị nói: "Thì ra là thế, ngươi mới là người đại náo thái tử phủ! Ha ha ha. . .lão phu thấy nữ oa kia nhận tội, còn cảm thấy rất kỳ quái đây, lúc trước thị vệ đến chỗ chúng ta báo tin, nói có cường nhân, thái tử phủ không ai là đối thủ, chỉ một tiểu nữ oa như vậy, làm sao có thể lợi hại như thế, làm cả thái tử phủ đều thúc thủ vô sách? Kẻ có thực lực Thần Chiếu bát trọng như ngươi thì có vẻ dễ hiểu hơn, nếu chín lão gia hỏa chúng ta không xuất thủ, trong phủ thái tử xác thực không có người có thể làm gì được ngươi, ha ha ha. . ."
Trác Phàm trầm mặc, vẫn không nói gì, vẫn ngưng mày trầm tư!
Lão giả cầm đầu cho là hắn khiếp đảm, càng thêm cười nhạo nói: "Ha ha ha. . . Lão phu biết rõ ngươi đại náo thái tử phủ, phải có bản lĩnh nhường nào, nguyên lai chỉ là một tên kém cỏi a. Cũng khó trách, ngươi có là Thần Chiếu bát trọng, đối mặt chín người chúng ta, không ai có thực lực dưới ngươi, ngươi chắp cánh cũng khó thoát, khiếp đảm là chuyện đương nhiên. Nhưng mà, vào bước ngoặt nguy hiểm, đẩy một nữ tử ra gánh tội thay, lại thật khó nghe đó, ha ha ha. . ."
Lão nhân kia chế giễu, tám người còn lại đầy cười to khinh bỉ, Trác Phàm vẫn không nói gì, giống như hoàn toàn không nghe thấy.
Bỗng nhiên, tiếng gọi kinh hỉ của lục vương gia từ xa xa truyền đến: "Trác tiên sinh, Tuyết Liên Tử đến đây!" Hắn hưng phấn chạy chạy tới chỗ Trác Phàm.
Trác Phàm nghe thế liền nhìn về phía lục vương gia, thúc giục nói: "Chờ ngươi nửa ngày, mau mau mang Tuyết Liên Tử đến cho ta, ta muốn xem kỳ cảnh là cái quái gì!"
Tiếng cười nhạo chợt im bặt, chín lão đầu thấy hai người rốt cục tụ hợp, lại hoàn toàn không để ý tới bọn họ, hai người đến hồ nước, ném Bạch Liên Tử tới trong hồ, yên tĩnh quan sát mặt hồ, cả chín người lập tức đen mặt lại!
Con mẹ nó, đám người lão phu còn coi hắn bị dọa sợ, không ngờ là hắn hoàn toàn không để đám người mình vào mắt, thật sự là quá không coi ai ra gì, quả thực buồn cười!
"Tiểu tử kia, ngươi đừng tưởng rằng ngươi là Thần Chiếu bát trọng cảnh thì đủ để ngênh ngang ở Khuyển Nhung. Hôm nay ngươi đại náo thái tử phủ, lão phu. . ."
"Lục vương gia, nghe nói kỳ cảnh chỉ là hoa cỏ khiêu vũ? Vậy có phải quá bình thường rồi hay không?"
"Ừm. . . Trác tiên sinh yên tâm, kỳ cảnh nhất định rất thần kỳ, đảm bảo ngươi hài lòng, tuyệt đối là thứ kỳ lạ nhất thiên hạ, nhất định sẽ không để ngươi thất vọng, hắc hắc hắc. . ."
"A. . . Vậy ta yên tâm, tập trung xem thôi. . ."
Lão nhân kia chửi mắng sau lưng Trác Phàm, nhưng Trác Phàm lại chỉ để ý lục vương gia, nghiên cứu thảo luận kỳ cảnh trong hồ, trong mắt hoàn toàn không có hắn, mặc kệ hắn phơi ở một bên.
Không quan tâm, trần trụi không quan tâm!
Lão giả kia tức giận đến phổi như sắp nổ, cay cú hét lớn: "Người đâu, bắt tiểu tử ngông cuồng kia lại cho ta, lão phu phải lột da hắn!"
"Vâng!" Tám lão giả liền hét lớn, tiến về phía Trác Phàm, khí thế cường đại đè thẳng tới, sát ý lạnh lẽo tràn ngập toàn bộ không gian quanh hồ nước!
Liên Nhi kinh hãi, vội la lên: "Trác Phàm, cẩn thận!"
Lục vương gia chợt cảm thấy lưng mát lạnh, kinh hãi nói: "Aida, sát khí quá nặng, thứ trong hồ bị dọa không dám lộ mặt ra ngoài mất!"
Sắc mặt Trác Phàm trầm xuống, hắn nghiêng đầu đi, vừa hay đối mặt tám tên cường giả Thần Chiếu đang vọt tới hắn, tức giận rống to: "Mấy lão già đáng chết, đừng làm phiền lão tử ngắm cảnh!"
Một cỗ cương phong cường đại đột nhiên xông ra, xuyên qua thân thể tám lão giả. Tám lão giả còn chưa kịp phản ứng đã xảy ra chuyện gì, đã không còn khí tức, bịch bịch rơi xuống mặt đất, thân thể dần dần lạnh toát, cứng ngắc.
Thác Bạt Lưu Phong cùng Liên Nhi cả kinh, mở to mắt muốn nhìn cho rõ.
Cái này. . . Đến cùng đã xảy ra chuyện gì vậy?
Lại một tiếng động lớn phát ra, lão giả cầm đầu đã mềm nhũn hai chân, bịch một tiếng quỳ trên mặt đất, tóc tai lộn xộn, rất rõ ràng là vừa bị cỗ cương phong thổi qua, sắc mặt hắn trắng bệch, trong mắt đều là vô tận hoảng sợ, bờ môi run rẩy lẩm bẩm nói: "Không. . . Không thể nào, đây là. . . Thần hồn trùng kích, cường giả Hóa Hư?"
Trác Phàm không để ý hắn, tiếp tục quay đầu nhìn về phía mặt hồ, cứ như chẳng có chuyện gì xảy ra, bình thản hỏi: "Lục vương gia, bây giờ không có người quấy rối, chắc rất nhanh kỳ cảnh sẽ xảy ra đúng không?"
"Ừm, sắp rồi!" Lục vương gia gật đầu nói.
Hai người thật sự là đến ngắm cảnh, vẻ mặt rất yên tĩnh bình thản, chung quanh cũng vì cuộc đồ sát ngắn ngủi vừa rồi mà trở nên yên tĩnh.
Người sống chỉ còn bao người Thác Bạt Lưu Phong, Liên Nhi cùng người trưởng lão kia, nhìn bóng lưng khoan thai tự đắc kia mà lòng đầy kinh hãi.
Thác Bạt Lưu Phong ngũ vị tạp trần, run rẩy thầm nghĩ. . .Tiểu tử này. . . So với trước kia, càng thên quái vật a!