Đại Quản Gia Là Ma Hoàng (Dịch Full)

Chương 139 - Chương 139: Đánh Mặt. (2)

Đại Quản Gia Là Ma Hoàng Chương 139: Đánh mặt. (2)

Nhưng Kiếm Tùy Phong lại cho hắn một cái thủ thế im lặng, ánh mắt thì hoảng sợ nhìn chằm chằm trên trận chiến.

Một lúc lâu, sau khi nghe được một tiếng vang lớn, thân ảnh hai người mới xuất hiện lần nữa ở trước mắt mọi người.

Trác Phàm vân đạm phong khinh như cũ, hai tay khoanh lại, đứng tại chỗ, U Quỷ Thất thì sắc mặt hơi đỏ, thở hỏn hà hổn hển từng ngụm. Chỉ là ánh mắt nhìn về phía Trác Phàm, gống với ánh mắt của Kiếm Tùy Phong lúc nãy vậy, chỉ có thể dùng kinh hãi để hình dung.

“Ai... Ai thắng?” Mặc dù lòng dạ đã biết rõ, nhưng Tạ Thiên Dương vẫn không nhịn được hỏi ra tiếng.

Không ai trả lời hắn, Kiếm Tùy Phong chỉ ngập ngừng một chút, nghiêm túc nói: “Lát nữa ngươi sẽ biết.”

Vừa dứt lời, đột nhiên từng tiếng sấm rền nổ vang phát ra, hơn hai mươi hộ vệ đoán cốt cảnh của U Minh Cốc, trong từng tiếng sấm nổ chớp rền, nháy mắt bị nổ tung, ngay cả đầu cũng bị đánh nát. Khắp nơi đều là máu tươi nội tạng.

Những thủ vệ còn lại nhìn thấy vậy, trong lòng cực kì kinh hãi, vội vã lùi ra xa hơn năm mươi thước, toàn thân đổ mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Chỉ có Trác Phàm và U Quỷ Thất vẫn đứng im nhìn nhau, dường như đã sớm biết hết mọi chuyện.

“Chuyện... Chuyện gì xảy ra?” Tạ Thiên Dương nhìn đống hộ vệ chết không toàn thây, khuôn mặt đầy kinh nghi, hỏi Kiếm Tùy Phong.

Kiếm Tùy Phong thở ra một hơi thật dài, ánh mắt nhìn Trác Phàm rất sâu, mặt ông đầy vẻ mặt ngưng trọng: “Thiên Dương, vị bằng hữu này của ngươi thật đáng sợ, cả đời này của lão phu vấn chưa bao giờ nhìn thấy, U Quỷ Thất từng bị ai áp chế đến mức độ này.”

Tạ Thiên Dương không hiểu, Kiếm Tùy Phong tiếp tục nói: “Lúc hai người giao thủ, U Quỷ Thất đã xuất toàn lực lượng. Hai người mới lúc đầu, ngươi tới ta đi xem như ngang tay, lão phu cũng nghĩ Trác Phàm đã xuất toàn lực. Thế nhưng về sau, tốc độ của hắn lại đột nhiên tăng mạnh. Có điều...”

“Có điều cái gì?” Tạ Thiên Dương vội hỏi.

Ánh mắt Kiếm Tùy Phong khẽ híp lại, khóe miệng xuất hiện ý cười như có như không: “Có điều hắn cũng không dựa vào tốc độ đột nhiên tăng lên, để quyết chiến với U Quỷ Thất, mà là vừa du đấu với U Quỷ Thất, vừa ở ngay dưới mí mắt hắn, làm thịt đám thuộc hạ đó của lão.”

Tạ Thiên Dương không khỏi sững sờ, kỳ quái nói: “Tại sao hắn lại làm như vậy, có cơ hội thì sao không trực tiếp xử lý lão đầu kia luôn?”

“Ha ha ha... Ngươi đâu có biết, đây mới là chỗ đáng sợ của tiểu tử đó.”

Mí mắt bất giác run lên, Kiếm Tùy Phong đột nhiên trở nên nghiêm túc: “Hắn làm như vậy, chính là hung hăng đánh vào mặt lão quỷ kia. Một trưởng lão, bị một tên tiểu quỷ giết chết hơn hai mươi thủ hạ ngay dưới mí mắt mình mà ông ta thì lại bất lực không làm được gì, chuyện này khiến lão ta còn mặt mũi đâu mà tồn tại? U Quỷ Thất có danh xưng thất khiếu quỷ linh lung, hôm nay lại bị một tiểu tử đoán cốt cảnh chơi đùa như mèo vờn chuột, đùa bỡn trong lòng bàn tay, hết lần này tới lần khác chỉ có thể đứng nhìn mà không làm gì được đối phương, vậy mặt mũi lão ta biết giấu vào chỗ nào?”

“Hai người Trác Phàm và U Quỷ Thất đều cùng một dạng, đắc tội với loại người này, chính là phiền toái lớn. Bởi vì sự trả thù của bọn họ, không phải chỉ muốn ngươi chết thì xong việc, mà còn muốn tước đoạt toàn bộ những thứ ngươi coi trọng nhất. Khiến ngươi chết, cũng phải chết không có thể diện.”

Nói đến đây, Kiếm Tùy Phong đột nhiên cười to, dường như tất cả oán khí trong lòng đều được giải phóng ra: “Ha ha ha... Quả nhiên ác nhân tự có ác nhân trị! U Quỷ Thất bình sinh làm nhiều việc ác, hôm nay cũng phải bị một tiểu ác ma khác tra tấn đến múc này, thật sự khiến người ta hả lòng hả dạ!”

Tiếng cười của Kiếm Tùy Phong vang vọng bên tai tất cả mọi người, gương mặt U Quỷ Thất bất giác co rút dữ dội, sắp nghiến nát hàm răng, suýt chút nữa tức giận đến phun máu. Thế nhưng khi nhìn về phía Trác Phàm đối diện, thì mặt mày lại ủ dột.

Thực lực của Trác Phàm, thật sự khiến trong lòng ông ta bị chấn động mạnh.

Ngay từ lúc giao thủ chính diện, ông ta liền biết rõ ràng, thực lực của Trác Phàm đã hoàn toàn vượt quá ông ta. Chẳng những có thể thành thạo ứng phó ông ta, mà còn có thể thuận tay làm thịt những thủ hạ kia. Nhưng đối với tất cả mọi chuyện diễn ra, ông ta lại bất lực.

Đặc biệt, nếu luận mưu trí, Trác Phàm cũng không hề kém ông ta. Dạng đối thủ này là lần đầu tiên ông đụng phải.

Nghĩ tới đây, U Quỷ Thất lại cảm thấy đau đầu, lần đầu tiên trong lòng sinh ra cảm giác lực bất tòng tâm.

“Không được, không thể tiếp tục dây dưa kéo dài nữa. Còn dông dài, sẽ chỉ bị tiểu tử này chơi chết, nhất định phải một chiêu quyết thắng!” Đột nhiên, U Quỷ Thất nheo mắt, nảy ra ý hay. Ông ta cũng không biết kế sách này có tác dụng không, nhất là khi dùng với dạng người như Trác Phàm. Nhưng bây giờ, ông ta cũng không còn cách nào khác.

Đánh cược một keo!

Trong mắt ngưng tụ thần quang, trong lòng U Quỷ Thất quát thầm một tiếng, hai đoạn trường tác đột nhiên phóng tới Trác Phàm.

“Thứ đồ chơi hỏng này, đối phó với lão tử đã vô dụng.” Trác Phàm nhếch miệng cười, hai cánh lôi vân dực khẽ cong, đã chuẩn bị tốt tư thế phòng ngự.

Đột nhiên, Âm dương Song Tử Tác trước đó còn đang tới gần Trác Phàm giờ lại bỗng nhiên cong đi, thay đổi phương hướng, thẳng tắp bắn tới Tiết Ngưng Hương ở một hướng khác.

Mắt thấy cái Ma bảo tứ phẩm kia đánh tới phía mình, Tiết Ngưng Hương sợ đến hoa dung thất sắc. Đúng lúc này, vèo một tiếng, cùng với một đạo lôi quang lóe qua, bóng người Trác Phàm trong nháy mắt xuất hiện ỏ trước người nàng, cánh hất lên. Đùng một tiếng, đánh văng hai đầu trường tác kia bay ra ngoài.

“Ha ha ha... ra là vậy, hóa ra là vậy!”

U Quỷ Thất thấy tình cảnh này, không những không giận mà còn cười: “Trác Phàm a Trác Phàm, hiện tại lão phu rốt cuộc tìm được nhược điểm của ngươi. Ban đầu lúc ở Vạn Thú sơn mạch, ngươi ích kỷ vô tình làm lão phu rất kiêng kị. Cho nên hôm nay ngươi đến, lão phu cũng vẫn cho rằng ngươi tìm lão phu đến báo thù. Nhưng bây giờ ta mới biết được, hóa ra ngươi vì nàng ta mà đến.”

“Phải thì thế nào, kết quả hôm nay cũng sẽ không có gì thay đổi? Ngươi, thủy chung phải chết.” Trác Phàm lạnh lùng nhìn về phía ông ta, thản nhiên nói.

“Hừ, nếu như ngươi vẫn vô tình như lúc đó, thật sự lão phu còn phải kiêng kị ba phần. Nhưng bây giờ ngươi đã động tình với tiểu nha đầu này, lão phu ngược lại nắm chắc phần thắng, ha ha ha...”

Bình Luận (0)
Comment