"Thác Bạt nguyên soái, thân tín của ngươi đều đuổi đi rồi chứ?"
Trong hậu cung Khuyển Nhung, lối vào thông đạo đen kịt kia, hoàng đế Khuyển Nhung vẻ mặt cô đơn ngồi trước một khối đá lồi, không nhịn được thở dài ra tiếng.
Thác Bạt Thiết Sơn ở một bên thấy vậy, sắc mặt nghiêm trang, ngưng trọng gật gật đầu, nhưng trong mắt hắn vẫn có một tia nghi hoặc: "Bệ hạ, lão phu biết rõ việc này liên quan trọng yếu, nếu không bệ hạ cũng không có khả năng làm ra quyết định như vậy, ngay cả cận thị đi theo bên người mấy chục năm cũng đem đuổi đi. Nhưng lão phu vẫn muốn tìm hiểu, c đến tột cùng sao lại thế này?”
“Ai, lão nguyên soái a, nếu ngươi cũng đã liên lụy trong đó, vậy trẫm cũng không có gì phải giấu ngươi!”
Ngửa đầu nhìn trăng sáng trên đầu, hoàng đế kia hít sâu một hơi, lại thở dài, than thở liên tục: "Sỉ nhục a, sỉ nhục, đây thật là chuyện sỉ nhục nhất với Khuyển Nhung chúng ta, kỳ thật nhiều năm như vậy, trong cung trẫm..."
Hưu!
Nhưng mà, còn không đợi hắn tiếp tục nói tiếp, chợt nghe một tiếng xé gió vang lên, một đạo hắc ảnh chợt từ trong hắc động bay lên, sau đó chậm rãi rơi xuống trước mặt hai người.
Nhìn lại, lại chính Là Trác Phàm mang theo ba người Lục vương gia, lại từ đường cũ bay trở về.
Thấy tình cảnh này, hoàng đế kia bất giác ngẩn ra, kinh hãi kêu lên:
"Ngươi... Các người... Không bị họ phát hiện sao? ”
Liếc nhau một cái, mọi người đều bất đắc dĩ lắc đầu, bật cười liên tục. Có thể không bị người ta phát hiện sao, vị lão gia của chúng ta nghênh ngang xông vào, cứ như sợ người khác không phát hiện được hắn, làm sao có thể không bị người phát hiện?
Trác Phàm không sao cả gãi gãi đầu, từ chối cho ý kiến.
Lục vương gia lại cười đùa một tiếng, khom người bái một cái: "Khởi bẩm phụ hoàng, chúng ta vừa đi vào đã bị bọn họ phát hiện, hơn nữa còn cùng bọn họ đánh nhau! ”
"Vậy các ngươi đây là..." Không khỏi cả kinh, vẻ mặt hoàng đế khó có thể tin.
Bị phát hiện, còn đánh nhau, cư nhiên còn có thể trốn về? Làm thế nào điều này có thể được? Từ khi nào Ngự Thú Tông ngay cả thực lực lưu lại mấy người cũng không có?
Vốn hắn vẫn ở chỗ này chờ người của Ngự Thú Tông đến trả thù, cũng chính là đang chờ chết. Nhưng không nghĩ tới, không đợi được người của Ngự Thú Tông, ngược lại lại thấy những người vốn định trước nhất định phải chết này trở về, điều này không khỏi làm cho hoàng đế lão nhi này không biết là nên vui hay nên buồn.
Phảng phất nhìn ra suy nghĩ trong lòng hắn, Lục vương gia không khỏi cười to một tiếng, trấn an nói: "Phụ hoàng yên tâm, Trác tiên sinh thực lực tuyệt thế vô song, đã đem đám vương bát đản Ngự Thú Tông kia toàn bộ xử lý sạch sẽ! ”
"Cái gì, xử lý sạch sẽ?"
Thân thể không khỏi hung hăng run lên, con ngươi của hoàng đế cùng Thác Bạt Thiết Sơn đồng loạt co rụt lại, lộ ra khuôn mặt khó có thể tin, lẩm bẩm thành tiếng: "Cái này... Đây là có ý gì? ”
Tinh mang trong mắt chợt lóe, trong mắt Lục vương gia lộ ra vẻ hưng phấn hiếm có, hai tay nắm chặt, kích động nói: "Khởi bẩm phụ hoàng, Ngự Thú Tông….đã bị Trác tiên sinh san bằng. Từ nay về sau, chúng ta không cần phải chịu đựng tông môn hỗn đản kia nữa! ”
Thân thể nhịn không được chấn động mạnh, hoàng đế trong lòng hoảng sợ, cho dù là Thác Bạt Thiết Sơn, giờ này khắc này cũng là mặt đầy kinh ngạc, khó có thể tin nhìn về phía Trác Phàm, trong lòng cũng không biết là tư vị gì.
Dùng lực lượng một người, tiêu diệt một cái tông môn, có thể sao?
"Tiểu Lục Tử…. Lời này là thật sao? "Hoàng đế tựa hồ vẫn không thể tin được điểm này, trong mắt vừa có hi vọng, lại vừa có nghi ngờ, một lần nữa hỏi lại.
Ba người Liên Nhi nhìn nhau, bất giác đồng loạt cười khẽ ra tiếng, bọn họ đều có thể nhìn ra, hoàng đế đối với việc này vô cùng kinh hỉ, vì thế Liên Nhi bước ra một bước, khom người bái nói: "Khởi bẩm bệ hạ, lời Lục vương gia nói là thật. Hơn nữa, người này tâm ngoan thủ lạt, trước khi đi còn đem toàn bộ đệ tử trong tông, một cái cũng không lưu lại, toàn bộ đồ sát sạch sẽ! ”
Liên Nhi nói lời này, tuy có chút oán giận, nhưng trong lời nói lại có chút tự đắc. Tựa như Trác Phàm cường đại như vậy, khiến cho nàng ta tăng không ít thể diện.
Một lần nữa nhìn Trác Phàm thật sâu, sắc mặt Hoàng đế dần dần ngưng trọng lại.
“Tiểu Lục Tử, ngươi lại đây!”
Gọi Lục vương gia đến bên cạnh mình, hoàng đế hít sâu một hơi, sau đó một phen bắt lấy Lục vương gia, bùm bùm một tiếng, liền nặng nề hướng về phía Trác Phàm, thủ phục trên mặt đất, hung hăng dập đầu xuống: "Tại hạ hoàng đế Cáp Lợi Sài Khuyển Nhung, cảm tạ ân công cứu Khuyển Nhung ta trong đại nạn. Đại ân đại đức này, chúng ta không biết phải hồi báo thế nào cho phải! ”
Thân thể nhịn không được run lên, đám người Thác Bạt Thiết Sơn thấy tình cảnh này, liềnkinh hãi lên tiếng, vội vàng chạy tới đỡ nói: "Bệ hạ, tuyệt đối không được, ngài chính là vua của một nước, há có thể..."
"Không, cái gì mà vua một nước. Nếu không có Trác tiên sinh ra tay, trẫm bất quá chỉ là một tên hề trên đài diễn kịch mà thôi! "Chậm rãi khoát tay áo, hoàng đế hơi đứng dậy, trên mặt lại đầy cười khổ, sâu kín nói: "Thác Bạt nguyên soái, ngươi không phải muốn biết trong này có đại nạn gì sao? Lại nói tiếp, quả thật là hoàng thất ta, Khuyển Nhung ta vô cùng nhục nhã a! ”