Trên bầu trời, Trác Phàm với hai cánh Lôi Dực giương ra, đứng sừng sững như Ma thần thượng cổ. Trong tay hắn đang cầm một cái trái tim đẫm máu, bây giờ vẫn còn đập.
Chủ nhân của quả tim này tất nhiên đã biến thành một bộ thi thể lạnh lẽo. Trong thời khắc hấp hối cuối cùng, hai tròng mắt của người nọ lấp kín hoảng sợ.
Mọi người có mặt ở đó đều ngẩng đầu ngước nhìn Trác trên chín tầng mây, toàn bộ đều đã bị kĩnh hãi đến ngây người, cho nên ngay cả thở mạnh cũng không dám. Không khí kinh khủng lan đầy trái tim của mấy tên hộ vệ U Minh Cốc.
Một chiêu... Thật sự chỉ một chiêu, đã giết chết U Quỷ Thất , thất khiếu quỷ linh lung, đệ nhất trí giả của U Minh Cốc mà tất cả các gia tộc khác đều kiêng kị.
Chuyện này... Chuyện này sao có thể?
Tạ Thiên Dương cũng không thể tin được mà nhìn về Trác Phàm, thật lâu sau vẫn chưa tỉnh hồn lại. Ngay cả Kiếm Tùy Phong, thất kiếm lão của Kiếm Hầu Phủ, cũng ngước nhìn thiếu niên trên không trung mà lòng sợ hãi vô cùng.
“Hắn thật sự đáng sợ, đúng là quái vật!” Kiếm Tùy Phong khẽ cắn môi, lẩm bẩm nói.
Trác Phàm không thèm để ý cách nhìn của người khác về mình, hắn nhẹ buông tay, trái tim vẫn còn đang cử động kia chợt từ trên không trung rơi xuống. Bộp một tiếng, rơi trên mặt đất.
Nhưng một cái rơi này lại khiến tim mọi người lần nữa xiết chặt. Nhìn theo quả tim vẫn còn hơi chập trùng kia, tất cả mọi người bất giác nín thở, trong lòng khiếp đảm.
Trác Phàm chầm chậm quét mắt nhìn mọi người ở đó một lần, ánh mắt lạnh lẽo lướt qua chỗ nào thì những người ở chỗ đó đều tự giác cúi thấp đầu, toàn thân run rẩy. Sợ mình bị quái vật đáng sợ để mắt tới, sau đó kẻ mất mạng tiếp theo sẽ là mình.
Nhưng sau khi Trác Phàm đảo qua một vòng, hắn chỉ bất đắc dĩ lắc đầu, bật cười nói: “Tiểu tử đó thật đúng là chuyên gia chạy trốn, lại để hắn ta chạy mất rồi.”
Vừa dứt lời, Trác Phàm đột nhiên lao xuống dưới. Mọi người không khỏi kinh hãi, gào to một tiếng, tất cả đều bỏ chạy tứ tung. Có điều Trác Phàm không thèm đuổi theo bọn họ, mà nháy mắt bay đến bên cạnh Tiết Ngưng Hương, ôm nàng lên.
Tiết Ngưng Hương hơi hoảng hốt, yêu kiều hô khẽ, hắn đã ôm nàng vào trong lồng ngực rồi bay thẳng lên không trung, hóa thành một tia chớp, nháy mắt không thấy tăm hơi.
Một lúc sau, trong một rừng nhỏ bên ngoài Thanh Minh thành, một đạo lôi quang nổ vang, Trác Phàm và Tiết Ngưng Hương từ trên trời hạ xuống. Trác Phàm chầm chậm thả Tiết Ngưng Hương xuống, Tiết Ngưng Hương thì nhìn về phía hắn với ánh mắt có chút khó hiểu.
Trác Phàm mỉm cười, thản nhiên nói: “Lúc trước chúng ta đã đồng ý với nhau, muội dẫn đường cho ta, ta sẽ mang muội ra khỏi thành. Hiện tại, ta đã thực hiện được lời ta đã hứa.”
“Đây là ngoài thành sao?”
Tiết Ngưng Hương nghe hắn nói vậy thì khẽ giật mình, sau đó nhìn khắp bốn phía, hít thở sâu mấy hơi, trên mặt nở nụ cười vui vẻ chưa từng có: “Muội lớn đến bây giờ mới lần đầu tiên được ra bên ngoài đó.”
“Cuối cùng ta cũng ra khỏi thành rồi!”
Tiết Ngưng Hương cười lớn, sau đó nàng nhìn về phía Trác Phàm, gương mặt đỏ bừng, khẽ vuốt cằm nói: “Cám ơn huynh, Trác đại ca!”
“Không có gì, đây vốn dĩ là ước định của chúng ta.” Trác Phàm cười nhàn nhạt, lần nữa nhìn Tiết Ngưng Hương, sâu xa nói: “Ngưng Nhi, có lẽ bây giờ, cũng là lúc chúng ta phải chính thức nói tạm biệt.”
“Huynh phải đi sao?” Tiết Ngưng Hương giật mình, bỗng nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn chằm chằm Trác Phàm, trong mắt đầy vẻ không nỡ: “Huynh muốn đi đâu?”
Trác Phàm lắc đầu, thở dài: “Không biết, tóm lại ta còn có rất nhiều chuyện phải làm.”
Tìm kiếm di tích Thiên đế Lạc Lôi Hiệp, tìm cường giả trợ trận cho Lạc gia, đây đều là việc cấp thiết nhất trong lúc này hắn phải làm. Tuy nhiên hai chuyện này, hắn cũng không biết đi đâu để hoàn thành. Nhưng hắn nhất định phải làm, nhất định phải không ngừng tìm kiếm.
Nhìn thấy vẻ kiên định trong mắt Trác Phàm, Tiết Ngưng Hương biết chẳng giữ được hắn, vì vậy nàng rụt rè nói: “Trác đại ca, vậy... Huynh có thể mang ta đi cùng không?”
“Không được!” Trác Phàm kiên định lắc đầu, nói: “Với thực lực của muội, theo ta sẽ rất nguy hiểm.”
Tiết Ngưng Hương nghe vậy đành cam chịu cúi thấp đầu, giữ im lặng. Nàng biết thực lực của nàng rất yếu, đi theo Trác Phàm chỉ làm gánh nặng của hắn mà thôi.
Trác Phàm như nhìn ra tâm tư của nàng, cười nhạt một tiếng, vỗ nhè nhẹ lên cái đầu nhỏ của nàng nói: “Huống hồ, muội còn có người nhà cần phải chăm sóc chiếu cố. Hiện tại Tiết gia đã đắc tội với U Minh Cốc, đang cần một chỗ dựa chống lưng cho. Kiếm Hầu Phủ là một lựa chọn rất tốt, tiểu tử Tạ Thiên Dương kia khẩu khí không nhỏ, địa vị của hắn trong Kiếm Hầu Phủ chắc chắn cũng không thấp. Nếu hắn nói chuyện giúp bọn muội, che chở các muội dưới đôi cánh của Kiếm Hầu Phủ, nhất định sẽ không thành vấn đề.”
Tiết Ngưng Hương chợt ngẩng đầu lên, sau khi được Trác Phàm chỉ điểm cho mới sáng tỏ gật đầu.
Hiện tại việc đầu tiên nàng phải làm, là cần phải cân nhắc an nguy của gia tộc. Sao có thể ích kỷ cùng lưu lạc chân trời với Trác đại ca, mà không lo cho tình cảnh của gia tộc được, thực sự quá bất hiếu.
Tiết Ngưng Hương nghĩ tới đây, trên mặt không khỏi lóe qua vẻ xấu hổ, nhưng khi nhìn về phía Trác Phàm vẫn có chút không nỡ.
“Ha ha ha... Ta đi đây, tiểu muội muội!”
Sau cùng Trác Phàm lại vỗ lên vai Tiết Ngưng Hương, cười khẽ một tiếng, quay người bước đi về phương xa. Tiết Ngưng Hương nhìn theo bóng lưng Trác Phàm càng ngày càng đi xa, nước mắt ngăn không được rơi xuống từng viên, đột nhiên nàng hét lớn: “Trác đại ca, lúc nào chúng ta gặp lại?”
“Khi nhẫn Lôi Linh lấp lánh ánh sáng lần nữa, cũng là lúc chúng ta gặp lại!”
Trác Phàm đưa lưng về phía nàng khoát khoát tay, nhẫn Lôi Linh trên tay hắn và của Tiết Ngưng Hương đồng thời phát ra tia sét sáng chói mắt...
Một bên khác, Kiếm Tùy Phong đứng bên cạnh thi thể U Quỷ Thất, nhìn kẻ thù lớn khiến ông ta gãy mất ba ngón tay, bị chết thê thảm như thế. Trong lòng sau khi vui sướng hả hê thì còn lại thổn thức.
“Ôi, U Quỷ Thất, ngươi cũng xem như một nhân vật có tiếng tăm ở Đế Quốc Thiên Vũ này, nhưng không ngờ lại rơi vào kết cục như vậy, thật đáng tiếc thật thảm thương!”
Kiếm Tùy Phong lắc đầu bất đắc dĩ, nhìn khắp bốn phía, những hộ vệ của U Minh Cốc đã sớm bị Trác Phàm dọa chạy tán loạn, cho nên ngay cả thi thể của trưởng lão bọn họ cũng không cần.
Chỉ để lại một bộ thi thể lạnh băng của U Quỷ Thất, cô tịch thê thảm tại nơi hoang vắng lạnh lẽo này. Gió lạnh thổi qua, cuốn bay vài sợi tóc trắng của ông ta. Hai mắt ông ta vẫn mở to, chỉ là bên trong không còn sự thâm thúy trước kia, mà chỉ còn lại một mảnh trống rỗng!
Tạ Thiên Dương vẫn ngẩng đầu, nhìn về hướng mà Trác Phàm biến mất, một lúc lâu sau mới thở dài, có chút ê ẩm mà nói: “Trác Phàm, tên khốn nạn này, giết U Quỷ Thất thì cứ giết, mắc gì phải đem Ngưng Nhi đi theo chứ?”
“Thiên Dương, cứu bọn họ xuống đi, chúng ta phải lập tức đưa bọn họ về Kiếm Hầu Phủ để cứu chữa. Sau này, Tiết gia chính là gia tộc phụ thuộc của Kiếm Hầu Phủ ta.” Đột nhiên, Kiếm Tùy Phong chỉ vào những người Tiết gia bị trói trên cọc gỗ chữ thập, lớn tiếng nói.
Tạ Thiên Dương khẽ giật mình, sau đó trên mặt hắn lộ vẻ vui mừng: “Cái này đúng ý ta nha, thất trưởng lão, không ngờ ông lại suy nghĩ cho ta vậy luôn đó. Người nhà của Ngưng Nhi, tất nhiên ta phải liều mình đi cứu rồi.”
“Hừ, ai suy nghĩ cho tiểu tử thúi ngươi?”
Kiếm Tùy Phong lạnh hừ một tiếng, trên mặt rất nghiêm túc: “Tiểu quái vật kia thực lực mạnh thế nào, ngươi cũng nhìn thấy rồi đấy. Ai biết ngày sau, hắn sẽ lớn mạnh đến mức nào? Nếu hắn vì cứu những người này mà đến, vậy chúng ta không bằng thuận nước giong thuyền, sau này cũng kết giao tốt một phen. Còn không nếu ngược lại, sau này trở thành kẻ địch, chúng ta cũng có thể bắt bọn họ làm con tin, đối phó tiểu tử đó.”
Tạ Thiên Dương nghe thấy vậy bất đắc dĩ bĩu môi.
Dừng, thì ra cứu Tiết gia không phải vì nể mặt lão tử, mà là vì xem địa vị của tiểu tử thúi Trác Phàm kia nên mới làm ư, rốt cuộc thì ai mới là đệ tử quan trọng của Kiếm Hầu Phủ chứ.
Chuyện này nếu để Ngưng Nhi biết được, mặt mũi lão tử biết đặt vào đâu?
Trong lòng Tạ Thiên Dương oán thầm một trận, nhưng vẫn dựa theo lời nói của Kiếm Tùy Phong mà đi làm, dù sao hắn ta thật tình muốn lo lắng giúp Tiết Ngưng Hương.
Thế nhưng, lúc này không ai chú ý tới, ngay trong một góc tối tăm cách thi thể U Quỷ Thất không đến năm trăm thước, toàn thân U Minh run rẩy co ro, trong mắt đầy vẻ hoảng sợ.
Sự sợ hãi trong lòng của hắn đối với Trác Phàm, chẳng những không giảm bớt, mà ngược lại còn bởi vì lần này nên tăng thêm rất nhiều. Chỉ sợ cả đời này, tâm ma của hắn cũng không có cách naò gỡ bỏ được.
Mụ nội hắn, lần thứ ba. Lão tử cùng ngươi có thù cái gì oán cái gì chớ? Lão tử đi đến chỗ nào, ngươi giết đến chỗ đó! Lần trước thì ngươi giết hai trưởng lão của chúng ta, lần này thì ngay cả sư phụ của lão tử cũng bị ngươi giết.
Tên Quái vật đáng chết!
U Minh cắn răng, trong lòng mắng ác độc. Nhưng chỉ vừa nghĩ tới khuôn mặt lạnh lùng kia của Trác Phàm là hắn lại ngăn không được lạnh run, hắn chôn đầu thật sâu đến trong đũng quần, cơ thể càng không ngừng run rẩy, hiển nhiên bị dọa cho phát khiếp, sắp bị bức điên...
Một tháng sau, trong hậu hoa viên đế đô Hoàng Thành.
Hai lão nhân đang ngồi đánh cờ trong một cái lương đình, trong đó có một người mặc áo mãng bào màu vàng óng, tóc mai điểm bạc, trong đôi mắt già nua thỉnh thoảng hiện lên tinh quang, chính là hoàng đế của Đế Quốc Thiên Vũ.
Một người khác râu dài bay bay, mái tóc bạc trắng nhưng khuôn mặt hồng hào, khí thế toàn thân ngưng mà không phát, nhìn qua còn tưởng rằng đó là một lão giả bình thường.